- Ô ô... Không phải kêu như vậy à?
- Đồ đần, là kêu như thế này, be be...
- Thì ra Thanh Chu ca ca mới là con cừu nhỏ hèn mọn đáng thương đây, lạc lạc lạc lạc rồi...
- ...
Tiếng cười đột nhiên đình chỉ.
Lạc Thanh Chu hung hăng ngăn chặn miệng của con cừu nhỏ giảo hoạt nào đó.
Nàng chỉ phát ra âm thanh ‘Ngô ngô’.
Gió sớm phất qua.
Trong tiểu viện, hương hoa bốn phía.
Ánh bình minh vừa ló rạng.
Trên đường phố phía ngoài hẻm, tiếng người huyên náo.
Lúc ra cửa, Lạc Thanh Chu kể lại chuyện Mạc Thành có thể sẽ bị yêu thú công kích cho Tần nhị tiểu thư.
Hai người cùng đi hậu viện.
Tần Văn Chính nghe được tin tức này, lập tức vội vàng rời đi.
Tần nhị gia, tứ gia và thành viên khác của gia tộc, đều còn ở Mạc Thành.
Hắn nhất định phải nhanh thông báo bọn hắn rút lui.
- Nếu như Nhị thúc và Tứ thúc muốn dọn nhà, có thể sẽ đi Dương Châu. Nơi đó còn có sản nghiệp Tần gia chúng ta, mấy biểu thúc cũng ở bên kia.
Ra hậu viện, Tần nhị tiểu thư suy đoán.
Lập tức lại khẽ thở một hơi:
- Nếu như không phải bởi vì phải chữa bệnh cho ta, phụ thân và mẫu thân có khả năng cũng sẽ chuyển hướng đi nơi đó, dù sao nơi đó thân nhân nhiều hơn một ít.
Lạc Thanh Chu ngược lại không quan trọng.
Mặc dù ở Dương Châu có điều kiện sinh hoạt càng tốt hơn một chút, cũng sẽ thoải mái hơn một chút. Nhưng quá mức an nhàn, sẽ làm hao mòn ý chí con người.
Một khi phát sinh tình huống khẩn cấp, rất có thể chính là trí mạng.
Hắn hiện tại đã đi vào con đường tu luyện, nếu đã biết thế giới này cũng không yên ổn, tự nhiên cần cố gắng tu luyện, để cho mình trở nên càng thêm cường đại.
Như thế mới có thể bảo vệ người bên cạnh.
Bây giờ vì nhị tiểu thư, hắn càng thêm dùng hết tất cả biện pháp tu luyện.
Hai người mang theo Châu nhi ra cửa.
Xe ngựa đã chờ ở cửa.
Vừa muốn lên xe ngựa, Lạc Thanh Chu đột nhiên quay đầu nhìn lại, một thân ảnh xanh nhạt lóe lên biến mất sau cửa lớn.
- Thanh Chu ca ca, thế nào?
Tần nhị tiểu thư cũng quay đầu nhìn thoáng qua, không thấy gì cả.
- Không sao đâu.
Lạc Thanh Chu nhảy lên xe ngựa, trực tiếp ôm nàng đi lên, lại kéo Châu nhi đi lên.
Đánh xe chính là một phụ nhân to lớn người mặc trang phục người hầu, tất cả mọi người gọi nàng là A Thập thẩm, lúc trước Lạc Thanh Chu và Tần đại tiểu thư lại mặt, chính là nàng đánh xe ngựa.
Hồi lâu không thấy, không nghĩ tới nàng sớm đã đi theo nhị tiểu thư đi đến kinh đô.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, đóng lại màn xe.
- A Thập thẩm cũng là một võ giả, là lúc mẫu thân của ta xuất giá mang tới từ nhà mẹ đẻ. Mặc dù tính tình không tốt, nhưng trung thành tuyệt đối đối với chúng ta. Trong khoảng thời gian này, một mực là nàng bảo vệ ta.
Trong xe, Tần nhị tiểu thư thấp giọng nói.
Lạc Thanh Chu hiếu kỳ nói:
- Cảnh giới gì?
Tần nhị tiểu thư nói:
- Hẳn chỉ là cảnh giới Võ Sinh.
Sau đó lại đột nhiên dán vào thân thể của hắn, xích lại gần lỗ tai hắn thấp giọng nói:
- Không bằng Thanh Chu ca ca.
Lỗ tai Lạc Thanh Chu ngứa một chút, thấy gương mặt nàng xinh đẹp như hoa, đôi mắt sáng như nước, lòng cũng ngứa một chút, thấp giọng nói:
- Nhị tiểu thư thế nào biết không sánh bằng ta?
Trong mắt Tần nhị tiểu thư lưu chuyển ba quang, nói nhỏ:
- Đương nhiên không sánh bằng Thanh Chu ca ca, nhị ca có thể nhặt nhạnh chỗ tốt thu hoạch được danh ngạch Long Hổ học viện, cũng không phải may mắn. Mặc dù Vi Mặc không ở Mạc Thành, nhưng Vi Mặc biết tất cả mọi chuyện.
Lạc Thanh Chu không có thừa nhận, cũng không có phủ nhận, nói:
- Nhị tiểu thư thật lợi hại.
Tần nhị tiểu thư cười mà không cười nói:
- Chỗ nào lợi hại, so sánh với Lạc giải nguyên, nhị tiểu thư ngay cả tư cách xách giày cho hắn cũng không xứng đây.
Lạc Thanh Chu nhìn gương mặt xinh đẹp gần trong gang tấc, cảm thụ được hô hấp của nàng và thần sắc hoạt bát trong mắt, yết hầu không khỏi nhúc nhích, quay đầu, nhìn đối diện một chút.
Châu nhi ở chính diện không có biểu lộ nhìn hắn.
Tần nhị tiểu thư đột nhiên nói:
- Châu nhi, bên ngoài rất náo nhiệt, ngươi nhìn bên ngoài đi.
Châu nhi: - ...
- Vâng, tiểu thư.
Nàng xoay người, đứng lên, vén màn cửa, đem đầu thò ra ngoài, quỳ gối trên chỗ ngồi, nhếch mông lên.
- Thanh Chu ca ca...
Tần nhị tiểu thư ngẩng lên khuôn mặt nhỏ thanh lệ động lòng người, hai con ngươi giống như thu thuỷ nhẹ nhàng nhìn hắn, môi phấn kiều nộn mê người.
Đúng vào lúc này, Châu nhi đột nhiên kinh ngạc nói:
- Tiểu thư, Hạ Thiền giống như theo ở phía sau.
Tần nhị tiểu thư nghe vậy giật mình, ngồi thẳng người, đột nhiên nói:
- Thanh Chu ca ca, lúc ra cửa huynh liền phát hiện?
Lạc Thanh Chu nhìn đối diện ngoài cửa sổ một chút, nhẹ gật đầu.
Tần nhị tiểu thư trầm mặc một chút, nói khẽ: