- Hạ Thiền sợ chúng ta gặp nguy hiểm, cho nên vụng trộm đi theo chúng ta ra ngoài. Thanh Chu ca ca sợ ta thấy nàng, muốn để nàng đi lên, nếu như nàng không được, lòng ta bất an, cho nên Thanh Chu ca ca không có nói cho ta, đúng không?
Lạc Thanh Chu không nói gì.
Tần nhị tiểu thư đột nhiên nói với phía ngoài:
- A Thập thẩm, ngừng xe ngựa một chút.
Sau đó lại nói:
- Thanh Chu ca ca, đi gọi Hạ Thiền lên đây đi.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng, đang muốn từ chối, nàng lại nói khẽ:
- Thanh Chu ca ca, Vi Mặc không có chuyện gì, Vi Mặc mang theo viên Phật quang Xá Lợi kia, ở bên người còn có Thanh Chu ca ca bồi tiếp, không sao đâu.
Dừng một chút, nàng lại thấp giọng nói:
- Chí ít, muốn thử một lần, Vi Mặc không muốn mãi mãi cách xa, không có cách nào tiếp cận Hạ Thiền.
Lạc Thanh Chu trầm mặc một lát, không có lại nói tiếp, đứng dậy xuống xe.
Phía sau xe ngựa mười bước, thiếu nữ một bộ váy áo xanh nhạt, đang dừng ở trong đám người, cô độc mà lạnh như băng đứng ở nơi đó.
Gặp hắn xuống xe, nàng lập tức xoay người sang chỗ khác.
Lạc Thanh Chu bước nhanh tới, hô:
- Thiền Thiền, ta có lời nói với ngươi.
Hạ Thiền dừng bước.
Lạc Thanh Chu đi vào phía sau của nàng, kéo lại bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của nàng, không nói lời gì, kéo nàng đi tới xe ngựa.
- Không, không muốn...
Hạ Thiền cuống quít giãy dụa.
Lạc Thanh Chu nắm thật chặt bàn tay nhỏ của nàng, nói:
- Đừng sợ, nhị tiểu thư không sao đâu, chúng ta đi thử xem.
Hạ Thiền vẫn như cũ giãy dụa:
- Không...
Lạc Thanh Chu gặp người qua đường ghé mắt, trực tiếp ôm nàng, cưỡng ép mang nàng tới bên cạnh xe ngựa, nhét vào.
Hạ Thiền vừa tiến vào toa xe, lập tức đứng dậy muốn chạy trốn, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn người đang ngồi, Tần nhị tiểu thư vội vàng kéo nàng nói:
- Hạ Thiền, chớ đi, ta không sao.
Hạ Thiền cứng lại tại chỗ, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, thân thể run rẩy:
- Nhị, nhị tiểu thư, đừng, đừng đụng ta...
Nàng vẫn như cũ nhớ kỹ lần đầu tiên tới gần nhị tiểu thư, nhị tiểu thư đột nhiên kịch liệt ho khan, sau đó ho ra thật nhiều máu, hôn mê.
Từ đó về sau, nàng không còn dám tới gần nhị tiểu thư.
Lạc Thanh Chu lên xe ngựa, tiến vào toa xe, cưỡng ép để nàng ngồi xuống ghế, sau đó ngồi ở giữa hai người, quay đầu nhìn Tần nhị tiểu thư nói:
- Cảm giác thế nào?
Trên mặt Tần nhị tiểu thư lộ ra ý cười, nói khẽ:
- Không có ho khan, sẽ không có chuyện gì.
Lạc Thanh Chu lại quay đầu nhìn về Hạ Thiền bên trái, thấy khuôn mặt nhỏ của nàng tái nhợt, vẫn đang run rẩy, vội vàng nói:
- Thiền Thiền, không sao, ngươi nhìn, nhị tiểu thư không có ho khan. Có cô gia ngồi ở giữa, hàn khí của ngươi không có cách nào tổn thương nhị tiểu thư.
Hạ Thiền vẫn như cũ run giọng nói:
- Ta, ta muốn đi ra ngoài.
Lạc Thanh Chu cầm bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của nàng, nói:
- Ngồi xuống, không cho phép đi ra ngoài.
Hạ Thiền cúi đầu, cắn cắn môi phấn, cầu khẩn nói:
- Thả, thả ta...
- Không thả!
Lạc Thanh Chu nắm chặt tay của nàng.
Tay nhỏ Hạ Thiền giãy dụa trong lòng bàn tay của hắn, nâng lên má phấn.
Trong xe an tĩnh lại.
Lạc Thanh Chu ngẩng đầu nhìn, Châu nhi vẫn như cũ nghe lời quỳ gối ở trước cửa sổ, nhô đầu ra ngoài cửa sổ, vểnh lên bờ mông tròn trịa, một bộ dáng rất buồn cười.
Tần nhị tiểu thư kịp phản ứng, không khỏi cười nói:
- Châu nhi, được rồi.
Châu nhi lúc này mới lùi đầu về, xoay qua ngồi xuống, sau đó nhắm mắt lại nói:
- Nô tỳ mắt nhắm, cái gì đều không nhìn thấy.
Lạc Thanh Chu nói:
- Đem lỗ tai cũng chặn đi.
Châu nhi lập tức mở mắt ra, nhìn hắn chằm chằm nói:
- Hừ!
Sau đó lập tức nhắm mắt lại.
Xe ngựa rất nhanh vào nội thành, đứng ở ngã tư đường.
Tần nhị tiểu thư giải thích:
- Con đường này nhiều người, ban ngày không cho xe ngựa chạy, chúng ta xuống dưới đi đường.
Lạc Thanh Chu đứng dậy, dìu nàng đi xuống.
Châu nhi tới vịn nàng.
Lạc Thanh Chu xoay người, lại muốn đi đỡ Hạ Thiền xuống, Hạ Thiền cầm kiếm, từ một bên khác nhảy xuống, lạnh lùng nhìn hắn một cái.
Mấy người đi bộ, rất mau đến một tiệm sách.
Ba cô nương trẻ tuổi vừa mua sách, đi ra từ bên trong tiệm sách, đều hưng phấn nghị luận Giả Bảo Ngọc và muội muội khác tiến vào đại quan viên… vân vân.
Một nữ tử trong đó cười nói:
- Hắn là một nam nhi, tiến vào địa phương tràn đầy nữ tử, sướng chết hắn.
Một nữ tử khác nói:
- Ta cảm thấy hắn nên trực tiếp ở chung một chỗ với Lâm cô nương, dù sao hai người là thanh mai trúc mã, tình cảm tốt như vậy, về sau sẽ thành thân.
Nữ tử thứ ba nói:
- Vậy thì nói không chính xác, Lâm cô nương hẹp hòi muốn chết, lại dễ tức giận lại vừa cáu kỉnh, không bằng Bảo muội muội đây.
- Rất muốn xem tình tiết phía sau, làm sao còn không có viết ra.