Thân ảnh cao gầy tay cầm roi da, còn vung một nắm lớn vôi phấn, vung lấy vung để.
Lạc Thanh Chu thấy vôi phấn bay tới, vội vàng đóng lại màn cửa.
Tần Vi Mặc kinh ngạc hỏi:
- Là Mỹ Kiêu tỷ sao?
Lạc Thanh Chu nhún vai, nói:
- Chắc là nàng ta.
Chỉ chốc lát sau, đằng sau đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Lập tức, một thân ảnh nhẹ nhàng nhảy lên, màn cửa ‘Bá’ vén lên, muốn chui vào.
- Ầm!
Ai ngờ đầu nàng còn chưa tiến vào, Lạc Thanh Chu đột nhiên bay lên tung một cước, trực tiếp đạp nàng bay xuống dưới.
A Thập thẩm đang đánh xe giật nảy mình, hoảng hốt vội nói:
- Là Mỹ Kiêu quận chúa! Ai đạp?
Lạc Thanh Chu đáp:
- Hạ Thiền, nàng tưởng rằng là thích khách.
Hạ Thiền ở một bên lăng lăng nhìn về phía hắn, một mặt mờ mịt.
Lạc Thanh Chu thấy xe ngựa muốn dừng lại, vội vàng nói:
- Đừng ngừng, trên người người kia tất cả đều là vôi phấn, vào đây thì toàn bộ trong xe đều là vôi phấn, nhị tiểu thư sẽ ho khan.
A Thập thẩm nghe xong, vội vàng quất roi vào mông ngựa, xe ngựa tiếp tục chạy về phía trước.
Tần Vi Mặc thấp giọng nói:
- Thanh Chu ca ca, sao ngươi có thể đạp Mỹ Kiêu tỷ?
Lạc Thanh Chu cũng có chút áy náy, nói:
- Quen thuộc... Vừa rồi thấy nàng cầm roi, người đầy vôi, khí thế hung hăng, cho nên chân không bị khống chế liền bay ra ngoài đạp nàng.
Tần Vi Mặc: - ...
Xe ngựa dừng lại ngay đầu hẻm nhỏ.
Lạc Thanh Chu đỡ Tần nhị tiểu thư xuống xe, chờ đợi chỗ cửa ngõ.
Sau một lúc lâu, Nam Cung Mỹ Kiêu trên tóc và trên người còn dính đầy vôi, cầm nắm đấm, mặt mũi tràn đầy lãnh khốc, khí thế hung hăng đi tới, lạnh giọng hỏi:
- Vừa rồi ai đạp?
Giữa sân yên tĩnh im ắng.
Lạc Thanh Chu vừa muốn thừa nhận, Hạ Thiền đột nhiên thấp giọng nói:
- Ta, ta đạp.
Nam Cung Mỹ Kiêu sửng sốt một chút, nhìn về phía nàng.
Tần Vi Mặc vội vàng giải thích.
- Mỹ Kiêu tỷ, Hạ Thiền cho rằng ngươi là thích khách, cho nên mới... Ta thay nàng xin lỗi ngươi.
Nam Cung Mỹ Kiêu nghe xong, khí thế tản ra, khoát tay áo nói:
- Được rồi, ta quên trên người mình cũng có vôi, không nên đến gần ngươi. Đi thôi, đi vào đi, ta tắm trước, còn có chuyện muốn nói với các ngươi.
Nàng bước nhanh đi ở phía trước.
Lạc Thanh Chu cùng Tần nhị tiểu thư yên lặng nhìn nhau, cùng nhau nhìn về phía thiếu nữ cầm kiếm bên cạnh.
Lạc Thanh Chu vừa muốn nói chuyện, nàng đã bước nhanh rời đi.
Màn đêm sắp tới.
Trong phủ đã phủ lên đèn lồng.
Lúc Lạc Thanh Chu và Tần nhị tiểu thư trở về, phu thê Tần Văn Chính cùng Tần nhị ca đang ở trong phòng khách nói chuyện, cũng không có những người khác.
Tần Vi Mặc nghi ngờ hỏi:
- Đại ca đâu?
Tần Xuyên một mặt bất đắc dĩ nói:
- Hôm nay không phải ngày nghỉ, học viện không cho phép ra ngoài. Ta và đại ca hàn huyên một hồi, đều nói hết chuyện cho huynh ấy biết, huynh ấy nói sẽ đi tìm lão sư trong trường và đồng học hỏi một chút.
Tần Văn Chính nói:
- Đại ca ngươi một tháng cũng chỉ có một ngày nghỉ, tháng này đã dùng, chỉ có thể chờ đợi tháng sau mới trở về.
Tần Vi Mặc có chút thất vọng:
- Đại ca cũng còn chưa từng gặp qua tỷ phu đây.
Tống Như Nguyệt nghe vậy, sắc mặt lập tức nghiêm lại, đang muốn răn dạy, Tần nhị tiểu thư vội vàng nói:
- Không phải tỷ phu, là Thanh Chu ca ca.
Sau đó vội vàng nói sang chuyện khác:
- Nhìn thấy Mỹ Kiêu tỷ không? Người nàng đầy vôi chạy vào.
Tống Như Nguyệt trừng nàng một chút, mới nói:
- Đã đi ra phía sau tắm rửa.
Lập tức lại hỏi:
- Nha đầu kia lại đánh nhau với người ta?
Tần Vi Mặc kể lại một màn vừa rồi nhìn thấy trên đường, không khỏi cười chọc:
- Nhị ca, khi ngươi và người ta đánh nhau, có dùng vôi không?
Tần Xuyên lập tức khịt mũi coi thường, nói:
- Ngươi nghĩ nhị ca là cái gì? Nhị ca đánh nhau, tự nhiên dựa vào bản lĩnh thật sự. Loại thủ đoạn hạ lưu kia, đại đa số võ giả đều khinh thường dùng, sẽ bị người ta cười nhạo.
- Nha.
Tần Vi Mặc ‘A’ một tiếng, lườm người nào đó bên cạnh một chút.
Tần Văn Chính trầm giọng mở miệng nói:
- Ta hôm nay đi dược viên ngoại thành và nội thành hỏi một chút, cũng không có mấy vị thuốc kia. Ta chỉ nghe được Cửu Diệp thảo, lão bản bán hàng nói Cửu Diệp thảo cũng không phải là thảo dược, mà là độc dược, sinh trưởng ở trong u cốc trong Vân Vụ sơn mạch ngoài thành, khác rất ít gặp ở địa phương khác.
- Vân Vụ sơn mạch?
Tần Vi Mặc nghe vậy có chút nhíu mày:
- Lúc ta đến kinh đô, nhìn qua phụ cận gần đây, cũng nghe Mỹ Kiêu tỷ nói qua Vân Vụ sơn mạch. Nghe nói nơi đó có hoàn cảnh rất ác liệt, không chỉ có độc trùng mãnh thú, còn có yêu thú. Ngoại trừ võ giả đi làm nhiệm vụ ra, có rất ít người sẽ đi nơi đó.
Tần Xuyên vội vàng xung phong nhận việc nói:
- Ta vừa rồi hay muốn tìm địa phương tôi luyện kỹ xảo thực chiến, Cửu Diệp thảo cứ giao cho ta đi.