- Ngươi dẹp đi, ngươi từ đâu quen biết bằng hữu?
Tống Như Nguyệt liếc mắt, nói:
- Cả ngày ngay cả cửa chính cũng không đi ra, cửa sau không bước, từ chỗ nào kết giao bằng hữu?
Tần Văn Chính lập tức trừng nàng một cái nói:
- Nàng chớ xen mồm, để Thanh Chu nói xong.
Tống Như Nguyệt đành phải ngậm miệng lại.
Lạc Thanh Chu nói:
- Ta trước đó khi đọc sách ở Mạc Thành, quen biết một người bạn. Hắn hai năm trước đã đến kinh đô, ta nhớ lúc trước nghe hắn nói qua, trong nhà hắn nuôi một con Hỏa Hồ. Có thời gian, ta đi tìm hắn một chút, nói không chừng có thể tìm được.
Nam Cung Mỹ Kiêu nghe, vốn định mỉa mai vài câu, lại sợ hắn khó xử, lại sợ mọi người thất vọng, đành phải nhịn xuống.
Tần Văn Chính cũng biết chuyện này không đáng tin cậy, bất quá vẫn nói:
- Thanh Chu, đến lúc đó ngươi thử một chút đi, có hi vọng dù sao cũng tốt hơn không có hi vọng.
Lạc Thanh Chu nhẹ gật đầu.
Tần nhị tiểu thư nhìn hắn một cái, không nói gì.
Mấy người lại thương lượng một hồi chuyện ngày mai đi Thanh Vân quan, Nam Cung Mỹ Kiêu cáo từ.
Châu nhi đỡ lấy Tần nhị tiểu thư, một mực đưa Nam Cung Mỹ Kiêu đến ngoài cửa lớn.
Nam Cung Mỹ Kiêu lên xe ngựa, lại nhô đầu ra từ trong xe nói:
- Vi Mặc, kinh đô quá phồn hoa, coi trọng vật chất, lòng người dễ thay đổi, đặc biệt là những người đọc sách, ngươi phải cẩn thận.
Tần Vi Mặc mỉm cười, nói:
- Ừm, tạ ơn Mỹ Kiêu tỷ.
Lập tức đột nhiên lại nói:
- Đúng rồi Mỹ Kiêu tỷ, hôm nay chúng ta đi tiệm sách nhìn thấy Tuyết Y tỷ. Tuyết Y tỷ để cho tỷ phu ta kể chuyện xưa, kết quả nàng nghe cố sự nghe đến khóc, nàng còn nói muốn ra khỏi thành để nghe tỷ phu của ta giảng cố sự mấy ngày mấy đêm đây.
Nam Cung Mỹ Kiêu nghe vậy, giật mình, sắc mặt biến hóa, giọng lạnh lùng nói:
- Về sau đừng lại dẫn hắn đi tiệm sách, càng đừng cho hắn gặp lại Tuyết Y.
Tần Vi Mặc một mặt vô tội nói:
- Là Tuyết Y tỷ một mực lẩm bẩm muốn gặp tỷ phu nhà ta. Tuyết Y tỷ về sau muốn gặp, ta cũng không tiện từ chối.
Nam Cung Mỹ Kiêu lạnh mặt nói:
- Ta sẽ trở về cảnh cáo nàng.
Nói xong, đóng rèm cửa sổ, thúc giục phu xe đi mau.
- Giá!
Xe ngựa rất nhanh chạy ra hẻm nhỏ, nhanh chóng rời đi.
Tần Vi Mặc nhìn cửa ngõ trống không, lại đứng tại chỗ một hồi, lẩm bẩm:
- Tỷ phu, thật xin lỗi... Một người liền rất nguy hiểm, lại đến một người, Vi Mặc sợ ngươi không chịu đựng nổi.
Màn đêm bao phủ xuống.
Trong phủ đen kịt một màu.
Thu nhi cùng Tiểu Điệp mang theo đèn lồng, đi vào tiền viện đón hai người bọn hắn.
Lạc Thanh Chu cùng Tần nhị tiểu thư mang tâm sự riêng, sóng vai đi về, đều không nói gì.
Lúc đi vào Mai Hương uyển, Lạc Thanh Chu nói:
- Nhị tiểu thư, ta muốn vào phòng nói chuyện với muội, có thể chứ?
Tần Vi Mặc nghe vậy cười cười, trực tiếp nắm tay của hắn nói:
- Đã đến lúc này rồi mà Thanh Chu ca ca còn muốn khách khí với Vi Mặc như vậy sao? Đừng nói vào nhà trò chuyện, coi như Thanh Chu ca ca đêm nay ngủ ở nơi đó, đều có thể.
Lạc Thanh Chu quay đầu nhìn nha hoàn khác một chút.
Tiểu Điệp và Thu nhi lập tức quay đầu nhìn về phía nơi khác, giả bộ như không nghe thấy.
Châu nhi thì vẫn như cũ nhìn hắn.
Tần nhị tiểu thư đột nhiên nói:
- Châu nhi, ngươi đi mẫu thân nơi đó đi, tối nay trở lại, hoặc là sáng mai trở lại.
Châu nhi biến sắc, cuống quít bày ra vẻ mặt đưa đám nói:
- Tiểu thư, nô tỳ sai, nô tỳ không có nghe thấy cái gì, không thấy bất kỳ một thứ gì.
Nói rồi cuống quít che mắt, quay người, tiếp tục cầu khẩn.
Tần nhị tiểu thư lúc này mới nói:
- Vào nhà pha trà đi.
Châu nhi cuống quít đáp ứng một tiếng, che mắt tiến vào tiểu viện.
Lạc Thanh Chu đỡ lấy Tần nhị tiểu thư đi vào.
Thu nhi và Tiểu Điệp cũng đi vào theo, lại cúi đầu, nhìn dưới mặt đất, nhìn không chớp mắt.
- Nhị tiểu thư, tiến vào gian phòng, ta cho muội xem đồ tốt.
- Tỷ phu, vật gì tốt?
- Gọi ca ca.
- Hảo ca ca, vật gì tốt?
- Vẫn là gọi Thanh Chu ca ca đi.
- Hảo ca ca, hảo ca ca...
Lạc Thanh Chu kéo nàng vào trong phòng, khép cửa phòng lại, lại đi qua đóng cửa sổ, nói:
- Hảo muội... Phi, nhị tiểu thư, chờ một lúc thấy được đừng thét lên, trước tiên che miệng đi đã.
Tần nhị tiểu thư sửng sốt một chút, lập tức bưng kín miệng nhỏ, gương mặt lập tức nổi lên trên hai vết đỏ ửng, mở to hai mắt nhìn hắn.
Hai tay Lạc Thanh Chu chà xát một cái, ‘Hoa’ một cái, hồng ảnh lóe lên, một con tiểu hồ ly da lông đỏ hồng xuất hiện.
Tiểu hồ ly vừa muốn há mồm lộ ra răng nanh sắc nhọn, Lạc Thanh Chu đã bắt lại miệng của nó, lập tức giơ lên nắm đấm, hung ác đập vào bụng của nó.
- Ầm! Ầm! Ầm!
- Ầm! Ầm! Ầm!…