Nương Tử Nhà Ta, Không Thích Hợp (Dịch Full)

Chương 909 - Chương 909: Mỹ Kiêu Khinh Thị, Nước Mắt Tiểu Hỏa Hồ (1)

Chương 909: Mỹ Kiêu khinh thị, nước mắt tiểu Hỏa Hồ (1) Chương 909: Mỹ Kiêu khinh thị, nước mắt tiểu Hỏa Hồ (1)

Đập liên tiếp mấy chục quyền, tiểu Hỏa Hồ trợn trắng mắt tại chỗ, một bộ dáng muốn nôn mửa, lại nhả không ra.

Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua con mắt của nó, thấy trong hốc mắt của nó vẫn không có nước mắt, lại giơ lên nắm đấm tiếp tục bạo đập.

Trong cổ họng Tiểu Hỏa Hồ bắt đầu phát ra từng tiếng ‘Chít chít chít chít’ cầu xin tha thứ.

- Ríu rít...

Tiểu Hỏa Hồ rốt cục khóc.

Lạc Thanh Chu tranh thủ thời gian lấy ra bình sứ nhỏ sớm đã chuẩn bị xong, ấn vào khóe mắt của nó.

Khi tiếp được hai giọt nước mắt, thấy nó tựa hồ chuẩn bị dừng lại, lại lập tức ‘Phanh phanh’ cho bụng nó ăn thêm mấy quyền.

- Anh anh anh...

Nước mắt Tiểu Hỏa Hồ rốt cục rơi ra nhiều hơn.

Lạc Thanh Chu tiếp được non nửa bình về sau, nhanh chóng đậy nắp bình, lúc này mới thả nó lại vào trong nhẫn trữ vật.

Tiểu Hỏa Hồ không chỉ có tốc độ di chuyển nhanh, hơn nữa còn sẽ phun lửa, lại rất giảo hoạt, vô cùng nguy hiểm.

Lần trước kém chút thiêu chết hắn, cho nên hắn đương nhiên sẽ không khách khí với nó.

Bình thường hắn sẽ ném một chút hoa quả và thịt vào, không cho nó chết đói là được.

Mỗi lần hắn ném đồ ăn, tiểu Hỏa Hồ và hai con thỏ trắng đều sẽ vì đồ ăn mà ra tay đánh nhau, sức chiến đấu ngược lại là lực lượng ngang nhau, bên này cũng không thể làm gì được bên kia.

Bất quá hắn thật bất ngờ khi một trong những thứ nhị tiểu thư cần vậy mà lại là nước mắt vật nhỏ này.

- Nhìn đi, nhị tiểu thư, ta nói, ta có nước mắt Hỏa Hồ, không có lừa muội chứ?

Lạc Thanh Chu lung lay bình sứ nhỏ trong tay.

Tần nhị tiểu thư không khỏi cười nói:

- Thanh Chu ca ca không phải nói có một người bạn sao?

Lạc Thanh Chu thu hồi bình sứ nói:

- Kia là có người ngoài, nếu như chỉ là nhị tiểu thư ở đây, ta đương nhiên sẽ không nói láo.

Tần nhị tiểu thư ôn nhu nhìn hắn:

- Thanh Chu ca ca, Vi Mặc không phải người ngoài sao?

- Dĩ nhiên không phải.

- Thế Vi Mặc là cái gì?

- Người trong nhà.

- Thanh Chu ca ca...

Lạc Thanh Chu sợ tâm tình nàng chập chờn quá lớn, không dám trò chuyện nhiều, nói:

- Nhị tiểu thư, sớm đi ngủ thôi, sáng mai còn phải dậy sớm đi Thanh Vân quan nữa.

Nói xong, hướng về cửa ra vào đi đến.

Tần nhị tiểu thư đột nhiên chạy đến cửa phòng, giang hai cánh tay ra ngăn chặn đường đi của hắn, quyệt miệng nói:

- Thanh Chu ca ca, không cho phép đi, cùng một chỗ.

- Cùng một chỗ cái gì?

- Ngủ.

- ...

Đúng vào lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng hô của Thu nhi:

- Tiểu thư, cô gia, phu nhân đã tới!

Lập tức cửa phòng bị mở ra, mặt mũi Thu nhi tràn đầy gấp gáp nói:

- Cô gia, nhanh trốn đi.

Tần nhị tiểu thư vội vàng nói:

- Thanh Chu ca ca, nhanh lên trên giường trốn đi.

Lạc Thanh Chu đứng tại chỗ không nhúc nhích, một mặt bình tĩnh nhìn các nàng biểu diễn vụng về.

Tràng diện an tĩnh một chút, sau đó trở nên lúng túng.

Lúc này, giọng nói của Tống Như Nguyệt vang lên ở bên ngoài:

- Châu nhi, Vi Mặc ngủ chưa?

Châu nhi nói:

- Phu nhân, tiểu thư đã ngủ rồi, trong phòng không có những người khác.

Tống Như Nguyệt ở bên ngoài dừng bước lại nói:

- Hừ, nếu để cho ta phát hiện có những người khác, ta lột da hắn! Cũng lột da của ngươi ra.

Lạc Thanh Chu: - ...

Tần nhị tiểu thư vội la lên:

- Thanh Chu ca ca, nhanh trốn đi.

Lạc Thanh Chu không để ý tới nàng, trực tiếp đi tới phía trước cửa sổ, đợi tiếng bước chân phía ngoài đi vào phòng, sắp đi tới cửa, hắn đột nhiên mở cửa sổ ra, nhảy ra ngoài, lập tức nhanh chóng biến mất bên trong màn đêm đen kịt.

Tống Như Nguyệt vào phòng, sửng sốt một chút, sau đó tìm kiếm khắp nơi.

Tần nhị tiểu thư chỉ chỉ cửa sổ, nói:

- Chạy.

Tống Như Nguyệt: - ...

Lạc Thanh Chu về tới Trích Tiên cư, Tiểu Điệp đang nấu nước trong phòng bếp, thấy hắn trở về, nói:

- Công tử, vừa rồi Bách Linh tỷ tỷ có tới qua, nói muốn tìm người tính sổ, công tử thế nào trêu chọc người ta?

Lạc Thanh Chu suy nghĩ một chút, chẳng lẽ là chuyện lấy Hạ Thiền ra cõng nồi?

Chuyện này xác thực làm không chính thống, chờ một lúc đi nói xin lỗi.

Ăn cơm, ngâm nước tắm.

Lạc Thanh Chu đổi lại một kiện nho bào sạch sẽ, đi ra cửa.

Đi vào Linh Thiền Nguyệt cung.

Cửa sân mở ra, tiền viện yên tĩnh.

Hắn cũng không có trực tiếp đi vào, đứng ở ngoài cửa ra vào gõ một cái, chờ trong chốc lát.

Lúc này không giống ngày xưa.

Ngày xưa hắn và Tần đại tiểu thư là phu thê, đi vào hoàn toàn không có vấn đề gì.

Mà bây giờ, hai người đã ly dị, hắn tự nhiên không thể lại tùy tiện vào đi.

- Đông, đông, đông!

Hắn lại gõ gõ cửa.

Trăng sáng giữa trời, yên lặng như tờ, tiếng đập cửa dị thường rõ ràng trong đêm tối.

Lạc Thanh Chu lại đợi một hồi, thấy không có người đi ra, đành phải quay người rời đi.

Bình Luận (0)
Comment