Vừa đi ra mấy bước, giọng nói Bách Linh đột nhiên vang lên ở trong viện:
- Cô gia, cửa mở ra, ngươi làm sao không tiến vào?
Lạc Thanh Chu quay người nhìn về phía nội viện nói:
- Hạ Thiền có ở đây không? Ta muốn nói lời xin lỗi nàng ấy.
Bách Linh ở trong viện nói:
- Thiền Thiền ở phía sau vườn hoa luyện kiếm, tiểu thư cũng đang ở đó, cô gia hiện tại khách khí như vậy à? Trước đó đều là trực tiếp đi về phía sau.
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, vào cửa, nói:
- Dù sao đã không còn quan hệ gì với đại tiểu thư, các ngươi không có đồng ý, nếu như ta đi vào, quá thiếu lễ nghĩa.
Bách Linh nhìn hắn, bờ môi giật giật, muốn nói lại thôi.
Nàng đột nhiên nói:
- Cô gia, ngươi viết bài thơ kia cho đại tiểu thư, là có ý gì?
Lạc Thanh Chu nói:
- « Khiêm Gia » sao?
Bách Linh nhìn hắn thật sâu một cái, không có lại nói tiếp, quay người đi vào hậu hoa viên.
Lạc Thanh Chu đi theo, nhìn bóng lưng nàng yểu điệu, đột nhiên nói:
- Bách Linh, cô gia muốn nói lời xin lỗi ngươi.
Bách Linh đột nhiên dừng bước, quay đầu nói:
- Xin lỗi? Cô gia vì sao muốn xin lỗi?
Lạc Thanh Chu nhìn gương mặt xinh đẹp phấn nộn của nàng, trầm mặc một chút, nhún vai một cái nói:
- Ta cũng không biết, chính là đột nhiên muốn nói xin lỗi.
Bách Linh giật mình, lập tức mân mê miệng nhỏ, hừ lạnh nói:
- Là bởi vì lần trước sờ thỏ nhỏ người ta sao? Hừ, người ta không tiếp nhận!
Lập tức đột nhiên lại nhíu mày nói:
- Trừ phi... Cô gia cũng cho người ta sờ lại.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, rất hào phóng lấy ra Nhị Bảo tương đối dịu dàng ngoan ngoãn, từ trong nhẫn chứa đồ, nói:
- Sờ đi.
- A! Thỏ thỏ, thỏ thỏ thật đáng yêu.
Bách Linh lập tức mặt mày hớn hở, nhanh chóng chạy đến trước mặt hắn, hưng phấn đưa tay vuốt ve.
Nhị Bảo một giả vờ bày ra bộ dáng hung ác, tựa hồ muốn cắn nàng, bị Lạc Thanh Chu nắm thật chặt miệng.
Bách Linh một bên vuốt ve, một bên cầu khẩn nói:
- Cô gia, có thể đưa thỏ thỏ cho ta nuôi mấy ngày không? Ta rất muốn cảm nhận được cảm giác ôm nó đi ngủ.
Lạc Thanh Chu nói:
- Nó rất hung, cẩn thận thừa dịp ngươi ngủ thiếp đi cắn ngươi.
Bách Linh quyệt miệng nói:
- Cô gia gạt người, cô gia chính là hẹp hòi, không muốn cho người ta. Thỏ thỏ đáng yêu như thế, mới sẽ không cắn... A.
Nàng đột nhiên kinh hô một tiếng, bưng kín ngực, cuống quít lui về phía sau mấy bước, hoa dung thất sắc.
Lạc Thanh Chu nói:
- Xem đi, ta đã nói nó thích cắn người, có đau hay không, muốn cô gia giúp ngươi xoa một chút hay không?
Bách Linh che ngực, ánh mắt nghi ngờ nhìn chằm chằm hắn, suy tư một chút, nói:
- Cô gia, vừa rồi là thỏ thỏ cắn sao?
Lạc Thanh Chu một mặt kỳ quái:
- Đương nhiên, không phải nó cắn thì ai cắn?
Bách Linh một mặt hoài nghi nhìn hắn.
Lạc Thanh Chu vội vàng thu bé thỏ trắng vào trong nhẫn chứa đồ, nói:
- Được rồi, đi vườn hoa đi, chờ sau này ta dạy dỗ nó tốt, nó không còn dám cắn người, cho ngươi chơi lâu thêm một chút.
Nói xong, đi về hậu hoa viên.
Bách Linh lại đứng tại chỗ sửng sốt một hồi, mới vuốt vuốt ngực, ‘Tê’ một tiếng đi theo.
- Bạch! Bạch! Bạch!
Trong hoa viên, kiếm quang lấp lóe.
Thiếu nữ một bộ váy áo xanh nhạt đang uyển chuyển múa kiếm dưới một gốc hoa, nhẹ nhàng mà xinh đẹp.
Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua, đi trước đến trong lương đình, thỉnh an thân ảnh tuyết trắng ngồi ở bên trong:
- Đại tiểu thư.
Tần Khiêm Gia đang cúi đầu xem sách, nghe vậy ngẩng đầu lên, ánh mắt thanh lãnh mà yên lặng nhìn hắn, cũng không nói chuyện.
Thiếu nữ múa kiếm dưới gốc cây ngừng lại, bảo kiếm trở vào bao, ánh mắt cũng nhìn qua.
Bách Linh đột nhiên nói:
- Thiền Thiền, cô gia hôm nay không phải lại khi dễ ngươi rồi? Cô gia nói đến xin lỗi ngươi.
Hạ Thiền cầm kiếm, hai con ngươi lạnh lùng nhìn người nào đó bên trong đình, có chút ủy khuất, tố cáo:
- Hắn, oan uổng ta.
Lạc Thanh Chu vội vàng kể lại chuyện vừa rồi đi xe ngựa trở về ở ngay trước mặt Tần đại tiểu thư:
- Ta vì bảo hộ nhị tiểu thư mới đạp. Vị Nam Cung quận chúa kia có khí thế hùng hổ, phi thường đáng sợ, lúc ấy trong xe cũng chỉ có Hạ Thiền mới có thể chế trụ nàng, cho nên ta liền nói là Hạ Thiền đạp.
Nói xong, nói xin lỗi thiếu nữ dưới cây:
- Hạ Thiền, cô gia sai, cô gia mua cho ngươi lễ vật, coi như bồi tội.
Nói rồi lấy ra mấy thứ như vòng tay, trâm gài tóc, khăn tay trước đó mua cho nàng, đi qua đưa tới trước mặt của nàng.
- Hừ!
Hạ Thiền nhìn thoáng qua, xoay người, không có tiếp, nâng lên má phấn.
Lạc Thanh Chu lại thấp giọng nói:
- Thiền Thiền, còn có vớ mới, ngươi theo cô gia ra ngoài, cô gia giúp ngươi mặc vào, có được hay không?
Hạ Thiền giật mình, trên gương mặt thanh lệ trắng nõn lập tức hiện lên trên hai vết đỏ ửng, thân thể lại uốn éo, đưa lưng về phía hắn, miệng thấp giọng nói:
- Không muốn...