Lạc Thanh Chu nhìn về phía đình nghỉ mát nói:
- Đại tiểu thư, ta có thể mang Hạ Thiền ra ngoài, nói với nàng mấy câu không?
Tần đại tiểu thư còn chưa đáp lời, Bách Linh đột nhiên nói:
- Không được, nói ngay ở chỗ này đi! Cô gia nếu thừa cơ khi dễ Thiền Thiền thì làm sao bây giờ?
Lạc Thanh Chu đành phải lần nữa nói xin lỗi:
- Nếu không, ngươi đánh cô gia một quyền cho hả giận, có được hay không?
Hạ Thiền đưa lưng về phía hắn, lại trầm mặc trong chốc lát, xoay người lại, nhìn hắn một cái, sau đó nâng lên nắm đấm, nhẹ nhàng đập một quyền vào lồng ngực của hắn, lạnh lùng thốt:
- Tha thứ, ngươi.
Trong lòng Lạc Thanh Chu rung động, lại không dám có động tác khác, đem đồ vật trong tay một lần nữa đưa đến trước mặt của nàng, nói:
- Nếu như quả thật tha thứ cho cô gia, liền thu hết những lễ vật này đi.
Hạ Thiền lại liếc mắt nhìn lễ vật quen thuộc trong tay hắn, do dự một chút, đưa tay tiếp lấy.
Lạc Thanh Chu không dám dừng lại thêm, chắp tay với Tần đại tiểu thư trong lương đình, cáo từ rời đi.
Trong hoa viên, an tĩnh lại.
- Tê...
Bách Linh đột nhiên lại vuốt vuốt ngực, trên mặt lần nữa lộ ra vẻ ngờ vực.
Nàng do dự một chút, vào trong nhà, đi vào gian phòng của mình.
Sau đó đóng cửa phòng, đốt lên ngọn nến.
Một lát sau.
Nàng đột nhiên la thất thanh, lập tức ô ô lên tiếng nói:
- Thối cô gia, xấu cô gia, rõ ràng là dấu móng tay, ô ô...
Bóng đêm dần dần dày.
Vào lúc canh ba, thần hồn Lạc Thanh Chu xuất khiếu, bay lên nóc nhà, tu luyện ở dưới ánh trăng.
Một chỗ khác trong tiểu viện.
Một đạo thân ảnh xanh nhạt đang yên tĩnh ngồi phía trước cửa sổ trong phòng, tắm rửa lấy ánh trăng trắng noãn, cầm trong tay ngọc thạch, tựa hồ đang đợi cái gì.
Mà bên trên núi Thanh Thành ở ngoài thành mấy chục cây số, bên trong đạo quan yên tĩnh đột nhiên vang lên một tiếng gào thét đáng sợ.
Trên núi lóe lên quang mang, kia tiếng gầm gừ đột nhiên tan rã không thấy gì nữa.
Ngày thứ hai.
Trời mới vừa tờ mờ sáng, bên ngoài đã vang lên tiếng đập cửa.
Tiểu Điệp vội vàng mặc vào quần áo đi mở cửa.
Mai nhi tiến đến nói:
- Nhanh gọi cô gia, phu nhân đang thúc giục, Mỹ Kiêu tiểu thư và Tuyết Y tiểu thư đã sớm tới, đang chờ.
Tiểu Điệp sửng sốt một chút, hỏi:
- Tuyết Y tiểu thư là ai?
Lập tức, không đợi nàng trả lời, vội vàng trở về trong phòng hô:
- Công tử, mau dậy đi...
Lạc Thanh Chu nghe được tiếng đập cửa, đã thức dậy.
Được tiểu nha đầu phục thị, rất nhanh mặc xong quần áo.
Tắm rửa đơn giản một phen, liền đi ra cửa.
Vừa ra cửa, chỉ thấy Tần đại tiểu thư mang theo Bách Linh cùng Hạ Thiền, từ một bên khác đi tới.
Lúc Bách Linh nhìn thấy hắn, một mặt u oán, lại vô ý thức vuốt vuốt ngực của mình, trong miệng thầm thì một tiếng:
- Thối cô gia, xấu cô gia, sắc cô gia...
Lạc Thanh Chu không để ý tới nàng, chắp tay chào:
- Đại tiểu thư.
Tần Khiêm Gia nhìn hắn một cái, khẽ gật đầu, thần sắc vẫn thanh lãnh như cũ.
Lạc Thanh Chu đi theo nàng cùng đi đến Mai Hương uyển.
Lúc này, bên trong Mai Hương uyển đang vang lên một hồi tiếng cười của thiếu nữ, nhưng cũng không phải là của Tần nhị tiểu thư.
Lạc Thanh Chu đi theo sau lưng Tần đại tiểu thư, tiến vào tiểu viện.
Tiếng cười đột nhiên dừng lại.
Nam Cung Tuyết Y nhìn Tần đại tiểu thư vào cửa, nụ cười trên mặt dần dần biến thành một tia kinh diễm, hai con ngươi cũng dần dần trợn to, cả người giống như đột nhiên dừng lại, đứng ở nơi đó không nhúc nhích.
- Tuyết Y tỷ, đây là tỷ tỷ của ta.
Tần nhị tiểu thư mỉm cười giới thiệu nói, lại nói:
- Tỷ tỷ, đây chính là Tuyết Y tỷ ta nói với tỷ.
Tần Khiêm Gia khẽ gật đầu, thần sắc trên mặt vẫn lạnh lùng như cũ.
Nam Cung Tuyết Y lấy lại tinh thần, ánh mắt vẫn như cũ kinh diễm mà nhìn chằm chằm vào gương mặt tuyệt mỹ không tì vết trước mặt, vội vàng nói:
- Khiêm Gia, rất sớm đã nghe Vi Mặc nói về ngươi. Hôm nay gặp mặt, mới biết Vi Mặc một chút cũng không có nói ngoa.
- Ngươi thật xinh đẹp, đều xinh đẹp hơn tất cả nữ hài nào mà trước đó ta đã gặp được, giống như tiên nữ.
Tần nhị tiểu thư cười nói:
- Tuyết Y tỷ, ngươi cũng rất xinh đẹp.
Nam Cung Tuyết Y cười cười, thấy thiếu nữ trước mặt quả nhiên tính cách lãnh đạm, không muốn nói chuyện, trong lòng thầm than đáng tiếc, khẳng định là trước đó mất tích mấy năm đã xảy ra chuyện gì rất đáng sợ.
Ánh mắt của nàng, nhìn đến thiếu niên phía sau.
Một bộ nho bào rộng lớn, dáng người cao ráo, bộ dáng thanh tú, ôn nhuận như ngọc dưới ánh triều dương, khí chất lỗi lạc, nhìn qua ngược lại có chút xứng với thiếu nữ dung mạo như thiên tiên trước người.
- Lạc công tử, lại gặp mặt.
Nàng mỉm cười, ngữ khí ôn nhu, thần thái dịu dàng.
- Tuyết Y, một mình ngươi chạy tới đây làm gì?