Sau đó đại phu đưa tay bắt mạch cho Lạc Thanh Chu, một bên nghe, vừa nói:
- Chính là cảm giác đau đầu sao? Còn có nơi khác không thoải mái không?
Sắc mặt Lạc Thanh Chu tái nhợt, cố hết sức đáp:
- Chính là đau đầu... Giống như nứt ra vậy.
Tôn đại phu híp mắt xem mạch trong chốc lát, lại hỏi:
- Trước kia không có loại bệnh này?
Tiểu Điệp ở một bên bị hù khuôn mặt nhỏ trắng bệch, vội vàng hỗ trợ đáp:
- Không có, thân thể công tử nhà ta trước kia vẫn luôn rất tốt.
Tôn đại phu khẽ gật đầu, sau đó đứng lên, dùng ngón tay ấn ấn trán của hắn, đỉnh đầu, huyệt Thái Dương các loại huyệt đạo, nói:
- Nếu chỗ mà ta làm ngươi cảm thấy đau, ngươi nói ngay.
Lạc Thanh Chu cũng không lên tiếng.
Tôn đại phu lại ấn xuống một cái ở cổ của hắn, hỏi:
- Nơi này thì sao?
Lạc Thanh Chu nói:
- Không đâu.
Tôn đại phu lại đưa tay lật ra mắt của hắn nhìn một chút, sau đó hỏi:
- Tối hôm qua có cùng phòng với tiểu thư hoặc nha hoàn à?
Tiểu Điệp cuống quít ở một bên thấp giọng đáp:
- Không, không có đâu.
Tôn đại phu lại hỏi:
- Ban ngày thì sao?
Tiểu Điệp xấu hổ tiếng đáp:
- Cũng không có...
Tôn đại phu nhẹ gật đầu, không có nói tiếp, quay người lấy ra giấy bút từ trong bọc, đi tới bên bàn đọc sách, chuẩn bị kê đơn thuốc.
Bách Linh vội vàng hỏi:
- Tôn đại phu, cô gia có bị gì nghiêm trọng không? Là bệnh gì?
Tôn đại phu một bên viết, vừa nói:
- Không sao đâu, chỉ là tinh thần tiêu hao quá nhiều, đầu óc có chút chịu không được, cho nên đột nhiên đau đầu. Ta cho một phương thuốc, lại để cho cô gia nghỉ ngơi thật tốt mấy ngày, dưỡng thần một chút, hẳn là không thành vấn đề.
- Tinh thần tiêu hao quá nhiều?
Bách Linh sửng sốt một chút, hỏi:
- Tôn đại phu, có biết là nguyên nhân gì không?
Tôn đại phu nói:
- Nếu như không phải thức đêm, chính là ban ngày làm việc gì đó tiêu hao thể lực và tinh thần, lại hoặc là gần đây không có nghỉ ngơi thật tốt, mỗi ngày đọc sách cũng có thể là thường xuyên suy nghĩ lung tung. Nguyên nhân có rất nhiều, lão hủ cũng không nhìn ra.
Bách Linh khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn về phía trên giường.
Lạc Thanh Chu xoa đầu:
- Nguyên nhân hẳn là đọc sách, mấy ngày nay ta vẫn luôn ở trong phòng đọc sách, nhị ca đưa tới cho ta rất nhiều sách hay, đọc không dừng được.
Ánh mắt Bách Linh nhìn về phía giá sách bên trong góc phòng, cùng thư tịch xếp trên bàn sách, không khỏi trách cứ:
- Cô gia, coi như người chuẩn bị kiểm tra, cũng không thể bức bách mình như thế. Thân thể người vốn đã yếu, còn không biết yêu quý, mỗi ngày đều trong phòng đọc sách, khẳng định sẽ đọc tới bệnh.
Tôn đại phu viết xong phương thuốc, giao cho Bách Linh bên cạnh, cũng nhìn hắn ở trên giường nói:
- Khắc khổ đọc sách là chuyện tốt, nhưng mọi chuyện phải có phân tấc, thân thể mới là quan trọng nhất. Cô gia phải thường xuyên ra ngoài đi vài vòng, rèn luyện cơ thể. Một mực ở trong phòng, thân thể yếu đuối, khẳng định sẽ thường xuyên sinh bệnh.
Lạc Thanh Chu trên giường run giọng nói cảm tạ:
- Đa tạ đại phu.
Bách Linh giao phương thuốc cho nha hoàn sau lưng, để nàng và đại phu đi hiệu thuốc bốc thuốc.
Châu nhi cũng đi theo nói:
- Vậy nô tỳ đi nói cho Nhị tiểu thư cùng phu nhân, nói thân thể cô gia không khoẻ, đêm nay không thể tới.
Trong phòng chỉ còn lại Bách Linh cùng Tiểu Điệp, Bách Linh đi đến bên giường nói:
- Cô gia, người nghỉ ngơi thật tốt, mấy ngày nay cũng không cần đọc sách, đừng đi ra ngoài. Trong phòng dưỡng bệnh cho tốt. Tiểu thư bên kia, ta sẽ nói cho nàng biết.
Lạc Thanh Chu lại cảm thấy đầu nhói nhói một trận, nhắm mắt lại, không nói gì.
Bách Linh không dám nói thêm nữa, nói với Tiểu Điệp bên cạnh:
- Đi thôi, đóng cửa lại, đừng lại quấy rầy cô gia, để cô gia nghỉ ngơi thật tốt.
Tiểu Điệp “A” một tiếng, lo âu nhìn công tử nhà mình một chút, lo lắng theo nàng ra gian phòng.
Đợi cửa phòng đóng lại, Lạc Thanh Chu chậm rãi mở mắt.
- Tinh thần tiêu hao quá nhiều?
Lúc này, thật sự là hắn cảm thấy tinh thần mỏi mệt, toàn thân bất lực.
Nhưng tựa hồ chỉ là thời gian một nháy mắt, không liên quan tới đọc sách, cũng không liên quan đến luyện công.
Ngay lúc trước đó, hắn ở phía trước cửa sổ chiếu chiếc gương đồng vào mình, sau khi nhìn thấy dị tượng quỷ dị từ trong gương, đột nhiên đau đầu không còn chút sức lực nào.
Chẳng lẽ là cái gương kia, đột nhiên hút đi tất cả tinh thần lực của hắn?
Tinh thần lực?
Trong lòng hắn khẽ động, đột nhiên nhớ ra cái gì đó.
Nhìn ngoài cửa sổ một chút, trong nội viện không có người.
Bên ngoài cũng yên lặng.
Hắn lập tức chịu đựng đau đớn rời giường, từ dưới giường lật ra bình sứ chứa chất lỏng màu đen như mực.
Chất lỏng trong này, hắn mỗi lần dùng một giọt, tinh thần đều sẽ trở nên cực kì sung mãn sung túc, một giọt có thể kéo dài ba ngày.
Hắn lập tức mở ra nắp bình, cẩn thận từng li từng tí đổ ra một giọt lên đầu ngón tay.