Chất lỏng đen như mực vừa rơi xuống trên đầu ngón tay, ngay lập tức chui vào từ trong lỗ chân lông đầu ngón tay hắn, rất nhanh biến mất không thấy gì nữa.
Lại thêm một giọt!
Hắn lại đổ một giọt.
Đợi đầu ngón tay hấp thu hai giọt chất lỏng đen như mực, hắn lần nữa đậy kín bình sứ, thả lại xuống dưới gầm giường.
Lúc hắn trở lại trên giường nằm xuống, đột nhiên kinh dị phát hiện, đầu vừa mới nhói nhói quả nhiên bắt đầu được làm dịu.
Mà tốc độ còn rất nhanh!
Một khắc trước còn như kim đâm đau đớn, giờ khắc này, đã nhanh chóng lui đi.
Mấy phút sau.
Toàn bộ trong đầu chỉ có một chút đau đớn mơ hồ.
Lại qua mấy phút.
Một tia đau đớn còn lại vậy mà cũng biến mất không thấy gì nữa.
Chất lỏng đen như mực này quả nhiên không phải tầm thường.
Lạc Thanh Chu ấn vào các nơi trên đầu, rốt cuộc không cảm giác được một chút đau đớn nào, đồng thời, tinh thần cùng khí lực cũng bắt đầu nhanh chóng khôi phục.
Hắn lập tức rời giường, lấy ra khối Giám Võ thạch, giữ trong lòng bàn tay, thôi động nội lực.
Mặt ngoài ngọc thạch như tuyết trắng lập tức phát sáng lên, xuất hiện mấy hàng chữ nhỏ.
【 Lực lượng: 50 】.
【 Tốc độ: 5 】.
【 Kháng kích đả lực: 50 】.
【 Tinh thần lực: 1 】.
Lập tức, trị số phía trên lại bắt đầu biến động.
Lực lượng chậm rãi từ 50 biến thành 60, 70, 80...
Kháng kích đả lực cũng đang dần dần gia tăng.
Tinh thần lực cũng từ 1 biến thành 5.
Lại qua một lát, tinh thần lực không chỉ có khôi phục được 10 như lúc đầu, hơn nữa còn tăng lên một chút, cuối cùng dừng lại ở số 11.
Chất lỏng đen như mực quả nhiên là thứ để gia tăng tinh thần lực.
Bất quá, chỉ là gia tăng tinh thần lực đơn giản như vậy sao?
Chất lỏng xanh đậm mà mặt gương còn lại sinh ra là thuốc phi thường thần kỳ thích hợp để luyện võ, không chỉ có thể hỗ trợ luyện da luyện thịt, thậm chí còn khả năng hỗ trợ rèn luyện toàn bộ nhục thân.
Mà chất lỏng đen như mực ở mặt còn lại kia sinh ra chỉ vẻn vẹn gia tăng tinh thần lực thôi sao?
Khả năng không có đơn giản như vậy.
Nếu như chỉ có thể gia tăng tinh thần lực, tinh thần lực càng ngày càng cao, lại sẽ sinh ra hiệu quả biến chất gì đây?
Lạc Thanh Chu ngồi ở bên giường, rơi vào trầm tư.
Đột nhiên, hắn nghĩ tới xế chiều hôm nay nhìn thấy một bản thư tịch chí dị.
Phía trên ghi chép một cố sự ngắn, nói là nước nào đó thời cổ đại, có người tinh lực đặc biệt tràn đầy, xưa nay không biết mỏi mệt, ban đêm ngày nào đó, lúc ngủ, đột nhiên cảm giác mình như từ trên giường bay lên, sau đó nhìn thấy thân thể của mình vậy mà vẫn như cũ ngủ ở trên giường...
Lạc Thanh Chu nghĩ đến cố sự này, đột nhiên lại hồi tưởng đến một màn phát sinh của mình trước đó lúc ở phía trước cửa sổ.
Lúc ấy hắn nhìn xem trong gương thấy mặt mày của mình méo mó, trong lúc kinh hãi, thân thể đột nhiên không thể động đậy, sau đó lại đột nhiên cảm giác toàn bộ thân thể nhẹ nhàng, giống như muốn rời khỏi mặt đất, mà hắn trong gương, tựa hồ cũng muốn bay lên.
Liên tưởng cả hai chuyện lại với nhau, trong lòng hắn tựa hồ ẩn ẩn bắt được một vài thứ.
Còn chưa xem hết quyển sách kia.
Trong lòng hắn khẽ động, lập tức buông xuống Giám Võ thạch, đi đến trước bàn sách, lấy ra quyển sách kia từ bên trong đống thư tịch, lật ra xem.
Sau đó lấy ngọn đèn tới, ngồi xuống phía trước cửa sổ, mở sách, nhìn kỹ từng câu từng chữ.
Chờ hắn một lần nữa xem hết truyện ngắn kia, lúc lại thêm một tờ, đã thấy phía trên kia viết:
- Tinh thần con người, đến từ thần hồn... Tinh thần cường tráng, thần hồn mạnh; thần hồn mạnh, thần niệm nhiều; thần niệm nhiều, sẽ phân thần...
- Thần hồn cường đại, có thể ly thể xuất khiếu, một mình du đãng ở trong thiên địa...
Lạc Thanh Chu nhìn xem câu nói này, trong đầu “Oanh” một tiếng, như Hỗn Độn sơ khai, bỗng nhiên hiểu rõ.
Trước đó cảm giác hoảng hốt cùng nhẹ nhàng phía trước cửa sổ chẳng lẽ chính là thần hồn sắp Xuất Khiếu, lại bởi vì tinh thần lực không đủ, thần hồn không mạnh mẽ cho lắm, mà đột nhiên bỏ dở, bị tổn thương?
Giờ khắc này, hắn đột nhiên giống như mở ra cánh cửa của thế giới mới.
Hắn tiếp tục lật trang sách, như đói như khát nhìn tiếp nội dung bên dưới.
Nguyệt Dạ Thính Vũ Uyển.
Trên cây dương liễu ven hồ treo đầy đèn lồng tinh xảo.
Trong tay nha hoàn cũng đều cầm theo đèn lồng.
Trong cả tòa hoa viên ánh đèn huy hoàng, một mảnh sáng rõ.
Hôm nay có khách quý tới chơi, đều là phu nhân có mặt mũi bên trong Mạc Thành, bình thường có nhiều lần lui tới Tần phủ.
Tống Như Nguyệt tự mình tiếp khách.
Vốn cho rằng con rể tài hoa ở rể kia sẽ đi theo, lại không nghĩ hắn đêm nay vừa hay ngã bệnh.
Nghe được Châu nhi bẩm báo, Tống Như Nguyệt trợn trắng mắt, rất không cao hứng mà nói:
- Sớm không bệnh muộn không bệnh, hết lần này tới lần khác lúc này bệnh, ta thấy tiểu tử kia chính là cố ý.