- Vi Mặc, tỷ phu ngươi thật không gì làm không được, quá lợi hại, thuận miệng đọc hai bài thơ, đã đuổi lão đạo đến gây chuyện kia đi mất. Trên đời âm dương nam phối nữ, rời m Dương đạo không được đầy đủ, nói quá hay rồi, vậy mà có thể đem háo sắc nói ra thanh lệ thoát tục như thế, bội phục, bội phục.
Tần nhị tiểu thư: - ...
Nam Cung Tuyết Y đột nhiên lại thấp giọng nói:
- Vừa rồi lão đạo kia nhìn mấy người chúng ta một chút, không phải nghĩ lầm chúng ta đều là thê thiếp của tỷ phu nhà ngươi đó chứ? Khó trách tỷ phu nhà ngươi muốn phản bác hắn.
Tần nhị tiểu thư mỉm cười nói:
- Dĩ nhiên không phải. Vị đạo trưởng kia chỉ thuận miệng khuyên nhủ một chút, tỷ phu nhà ta cũng chỉ thuận miệng đáp lại một chút. Hai người chỉ luận đạo của mỗi người, mỗi người phát biểu ý kiến của mình, cũng không phải là tranh tài miệng lưỡi phổ thông.
Ánh mắt Nam Cung Tuyết Y lại sáng rực nhìn về phía thân ảnh phong độ nhẹ nhàng phía trước, không khỏi lần nữa cảm thán.
- Vi Mặc, vận khí tỷ tỷ ngươi thật tốt.
Tần nhị tiểu thư nhìn nàng một cái.
Tần đại tiểu thư theo ở phía sau cũng nhìn nàng một cái.
Tống Như Nguyệt cũng nhìn nàng một cái, đồng thời nhăn đầu lông mày, rơi vào trầm tư.
Đám người đi ở sau lưng Thanh U đạo nhân, một hơi leo lên đỉnh núi, sau đó nghỉ ngơi chỗ cửa ra vào.
Chỉ là lên núi đã chậm trễ hơn một canh giờ.
Cho dù đi một chút nghỉ ngơi một chút, đám người vẫn như cũ mệt toàn thân không còn chút sức lực nào, chân đau run chân, mỏi mệt không chịu nổi.
Nghỉ ngơi sơ một lúc.
Thanh U đạo nhân mang theo một đoàn người tiến vào sơn môn.
Thủ vệ đạo đồng cung kính khom người chào đám người, cũng không nói chuyện.
Đạo quan nhìn không lớn, bên trong cổ mộc tĩnh mịch, kiến trúc cũ kỹ, trên cột gỗ sơn hồng bong ra từng mảng, hòn đá bên trên bàn đá xanh bị mài mòn, nhìn có một cỗ cảm giác cổ lão tang thương.
Một đường bước đi, càng nhìn không thấy có mấy đạo sĩ.
Toàn bộ đạo quan cực kì u tĩnh.
Thanh U đạo nhân mang theo một đoàn người tiến vào đãi khách thất, để cho người ta pha trà xong, sau đó nói:
- Lạc công tử chờ một lát, bần đạo đến hậu sơn thông báo quan chủ một chút. Bình thường quan chủ và sư huynh đệ trong quán rất ít ở trong quán, đều ở trong động phủ hậu sơn tu hành.
Lạc Thanh Chu chắp tay nói:
- Làm phiền đạo trưởng.
Thanh U đạo nhân cầm phất trần trong tay, bước nhanh rời đi.
Trong phòng đột nhiên an tĩnh lại.
Tống Như Nguyệt mở miệng nói:
- Thanh Chu, có nắm chắc không?
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói:
- Có nắm chắc nhìn thấy quan chủ, nhưng có thể lấy được máu Chu Yếm hay không, ai cũng không biết. Dù sao cũng là thượng cổ hung thú, cho dù quan chủ tự mình động thủ cũng không có nắm chắc.
Tống Như Nguyệt nhíu nhíu mày lại, lo lắng.
Nam Cung Mỹ Kiêu đột nhiên hỏi:
- Lạc Thanh Chu, ngươi là người đọc sách, bình thường chỉ là đọc sách thánh hiền, sao lại hiểu nhiều về Phật giáo cùng Đạo giáo như vậy?
Vừa nghe lời này, ánh mắt mọi người Tần gia đều nhìn về thiếu niên trước mắt.
Tất cả mọi người rất hiếu kì.
Lạc Thanh Chu một mặt bình tĩnh nói:
- Hồi bẩm quận chúa, nếu là người đọc sách, tự nhiên sách gì đều đọc, cũng sẽ không chỉ đọc sách thánh hiền. Chỉ cần là sách, ta đều thích, ta nhìn nhiều mấy lần, đều có thể nhớ kỹ. Thư tịch Phật giáo cùng Đạo giáo, ta bình thường cũng có nghiên cứu.
Nam Cung Mỹ Kiêu hồ nghi nhìn hắn nói:
- Thế nhưng những điều mà ngươi nói ra ngay cả cao tăng Kim Thiền tự cùng đạo trưởng Thanh Vân quan cũng không biết, bọn hắn thậm chí xem như chí bảo, ngươi giải thích thế nào?
Lạc Thanh Chu nhìn nàng, nói thẳng:
- Ta vì sao phải giải thích?
Nam Cung Mỹ Kiêu nhíu lại hai con ngươi, trong mắt lộ ra một tia tức giận.
Một bên Nam Cung Tuyết Y vội vàng nói:
- Mỹ Kiêu, Lạc công tử nói rất đúng, tại sao người ta phải giải thích với ngươi? Ngươi cũng không phải nương tử người ta. Mỗi người đều có bí mật của mình, ngươi không nên hùng hổ dọa người như vậy. Có bản lĩnh ngươi cũng nói ra bí mật cất giấu trong lòng mình xem?
Nam Cung Mỹ Kiêu quay đầu, lạnh lùng nhìn nàng.
Nam Cung Tuyết Y nói:
- Ta đây là nói lời thật lòng, ngươi vốn không nên dò xét bí mật của người ta. Nếu người ta hỏi ngươi, cùng người đánh nhau rõ ràng có thể đánh thắng, nhưng vì sao phải dùng vôi? Mà vì sao lại muốn giấu ở trên người nhiều vôi như vậy, ngươi sẽ nói ra đáp án chân thực sao?
Nam Cung Mỹ Kiêu lạnh mặt nói:
- Ta có nói với ngươi không?
Nam Cung Tuyết Y nói:
- Ngươi có không thích nói với ta đi nữa thì ngươi phải hiểu rõ, ta là tỷ tỷ của ngươi.
Nam Cung Mỹ Kiêu hừ lạnh một tiếng, đang muốn chế giễu, Nam Cung Tuyết Y lại nói:
- Mỹ Kiêu, ngươi cũng không muốn cha biết trên người ngươi còn cất giấu số lượng lớn vôi chứ? Ngươi cũng không muốn để người khác biết, ngươi thường xuyên nằm mơ kêu ra tên ai chứ?