Lạc Thanh Chu nghe vậy, đưa ấm nước lại cho Châu nhi, đi qua nhìn thoáng qua, đang muốn lắc đầu từ chối, Bách Linh giòn tiếng nói:
- Cô gia nhà ta làm, khẳng định còn hay hơn những người trong quán kia.
Thanh U đạo nhân nghe vậy cười nhạt một tiếng:
- Nếu thật sự như thế, chỉ sợ quan chủ sẽ tự mình nói lời cảm tạ. Quan chủ rất tiếc nuối về đoạn thơ này, trước đó thường xuyên đều đến nơi này nhìn bia đá thở dài.
Ánh mắt Lạc Thanh Chu ngưng tụ, một lần nữa nhìn về phía đoạn thơ trên tấm bia đá.
Nhìn hồi lâu, ở trong lòng trầm ngâm châm chước một phen, mới nói:
- Vậy ta thử làm tiếp nửa bài còn lại đi, nếu như làm không tốt, Thanh U Đạo trưởng nghe xong liền quên là được, cũng đừng cười tại hạ.
Thanh U đạo nhân cười nói:
- Công tử cứ việc làm, bần đạo đương nhiên sẽ không cười.
Lạc Thanh Chu nhìn về phía bia đá, vừa trầm ngâm một chút, mới nói:
- Dựa theo hàm nghĩa cùng vần chân nửa bài phía trước đến xem, đằng sau【 Đãng lai phiêu khứ bất 】thiếu chữ, tại hạ cảm thấy bổ sung hai chữ【 tự do 】tương đối tốt.
Dứt lời, cao giọng thì thầm:
- Vô căn thụ, hoa chính u, tham luyến vinh hoa thùy khẳng hưu?
Phù sinh sự, khổ hải chu, đãng lai phiêu khứ bất tự do. Vô biên vô ngạn nan bạc hệ, thường tại ngư long hiểm xứ du. Khẳng hồi thủ, thị ngạn đầu, mạc đãi phong ba hoại liễu chu. (*)
Niệm xong bài thơ, bên trong đình lập tức hoàn toàn yên tĩnh.
Thanh U đạo nhân thì thào niệm mấy lần, thần sắc trên mặt càng ngày càng ngưng trọng.
Đúng vào lúc này, trong rừng cây bên phải đột nhiên truyền đến một giọng nói già nua:
- Chịu quay đầu, là bờ đầu, công tử làm tiếp phần sau dính liền hòa hợp tự nhiên, đạo nghĩa phi phàm, bội phục, bội phục.
(*Vô căn thụ - Trương Tam Phong:
Cây không gốc rễ, hoa rất đỗi thanh u, tham quý vinh hoa mấy người chịu ngơi nghỉ?
Kiếp phù sinh là con thuyền trên biển khổ, phiêu dạt mà chẳng tự do.
Không bến không bờ khó lòng neo đậu, thường rong ruổi chốn hiểm nguy của ngư long.
Nguyện quay đầu là bờ, đừng đợi tới khi sóng dập thuyền tan.)
Trong rừng cây xanh ngắt.
Một lão đạo lôi thôi thân mang một bộ đạo bào màu xanh cũ nát, râu tóc hoa râm, eo treo một bình hồ lô rượu, cõng một bó củi đi ra, ánh mắt lộ ra tinh quang nói:
- Công tử, vừa hay lão đạo nơi này cũng có một bài thơ, xin tặng cho công tử.
Thanh U đạo nhân nhìn thấy hắn ta ra, vội vàng cung kính chào:
- Tửu Lâm sư thúc.
Lạc Thanh Chu nhìn lão đạo đột nhiên xuất hiện, cũng không nói chuyện.
Lão đạo nhìn thoáng qua các loại nữ tử phía sau hắn, trong trẻo thì thầm:
- Vô Căn Thụ, hoa chính thanh, hoa Tửu Thần Tiên Cổ đến nay. Pháo hoa trại, rượu thịt rừng, không ngừng tanh ăn mặn không đáng dâm. Phạm dâm đánh mất trường sinh bảo, rượu thịt xuyên ruột nói trong lòng. Mở cửa, nói cùng quân, nhiều dâm đa tình nói không thành.
Lạc Thanh Chu nhíu nhíu mày lại, hơi chút trầm ngâm, chắp tay nói:
- Đạo trưởng, tại hạ cũng có một bài thơ muốn tặng cho ngươi.
Ánh mắt lão đạo thâm thúy, nói:
- Lão đạo rửa tai lắng nghe.
Lạc Thanh Chu thì thầm:
- Vô Căn Thụ, hoa chính cô, thử hỏi âm dương mất được một loại không? Thư trứng gà, sao ôm chim non, cõng âm dương Tạo Hóa Lô. Nữ tử không phu là oán nữ, nam nhi không vợ là bỏ phu. Thán mê đồ, quá hồ đồ, tĩnh tọa cô tu khí chuyển khô.
Thơ này vừa ra, sắc mặt Thanh U đạo nhân một bên biến hóa.
Tửu Lâm lão đạo giật mình, hai đầu lông mày lộ ra một vẻ trầm tư, miệng lẩm bẩm nói:
- Thư trứng gà, sao ôm chim non, cõng âm dương Tạo Hóa Lô...
Lạc Thanh Chu sợ hắn dài dòng nữa, lại nói:
- Đạo trưởng, tại hạ còn có bài thứ hai tặng cho ngươi.
Dứt lời, nhanh chóng đọc ra:
- Vô Căn Thụ, hoa chính lệch, rời m Dương đạo không được đầy đủ. Kim cách mộc, thủy ngân cách chì, cô âm quả dương các một bên. Trên đời âm dương nam phối nữ, sinh con sinh tôn đời đời truyền. Thuận là phàm, nghịch là tiên, chỉ ở giữa điên điên đảo đảo.
Thơ này vừa ra, trong mắt Tửu Lâm lão đạo lấp lóe tinh quang, ánh mắt kinh dị nhìn hắn.
Sau một lúc lâu.
Hắn cúi thấp đầu, cõng bó củi, quay người yên lặng rời đi, không còn có nói câu nào.
Thanh U đạo nhân nhìn bóng lưng hắn, quay đầu thở dài nói.
- Lạc công tử thật dẻo miệng, Tửu Lâm sư thúc thích nhất luận đạo với người khác, không nghĩ tới vừa mở miệng liền bị Lạc công tử liên tục hai bài thơ luận cho á khẩu không trả lời được.
Lạc Thanh Chu không có nói thêm nữa, nói:
- Thanh U đạo trưởng, chúng ta lên núi đi.
Hắn sợ đêm dài lắm mộng.
Thanh U đạo nhân nhẹ gật đầu, đi ra đình nghỉ mát.
Mọi người Tần gia đều mỏi mệt đứng dậy, chậm rãi đi theo sau lưng.
Đợi Lạc Thanh Chu cùng Thanh U đạo nhân song song bước lên bậc thang, Nam Cung Tuyết Y theo ở phía sau lại kéo Tần nhị tiểu thư kích động nói: