Tống Như Nguyệt cùng Tần đại tiểu thư đi theo bên cạnh và sau lưng đều nghe vào trong tai.
Tống Như Nguyệt đầu tiên là trong lòng đắc ý, lập tức lại cảnh giác khẩn trương.
Tần đại tiểu thư thì vẫn như cũ thần sắc thanh lãnh, trên mặt không nhìn ra cảm xúc khác, chỉ là bờ môi khẽ nhúc nhích, đôi mi thanh tú cau lại, tựa hồ đang yên lặng đọc lấy mấy bộ pháp quyết vừa rồi.
Tần nhị tiểu thư nghe vậy, mỉm cười, nói khẽ:
- Tuyết Y tỷ chỉ gặp ít nam tử mà thôi, nói không chừng về sau còn có thể nhìn thấy nam tử ưu tú hơn.
Nam Cung Tuyết Y lập tức phản bác:
- Ta gặp nam tử cũng không ít, nhìn sách càng không ít. Ngươi quên rồi à, ta cũng đang viết sách, vì viết sách, những nam tử gia tộc quan lại, Hoàng gia tử đệ, nhà giàu đệ tử, bình dân bách tính kinh đô, ta đều cẩn thận quan sát. Ta có thể khẳng định nói, tỷ phu nhà ngươi vạn người không được một, là một người ưu tú nhất trong tất cả nam tử mà ta đã thấy.
- Vi Mặc, ta không nghĩ ra, nam tử ưu tú như vậy sao lại đến ở rể nhà các ngươi? Vận khí Tần gia các ngươi cũng quá tốt đi?
Tần Vi Mặc cười cười, trong lòng tràn đầy tự hào, nói:
- Là tỷ tỷ ta vận khí tốt, tỷ tỷ của ta xinh đẹp như vậy, tìm một nam tử ưu tú, không phải hẳn là nên?
Nam Cung Tuyết Y nghe vậy sững sờ một chút, không khỏi lại quay đầu nhìn thoáng qua thiếu nữ sau lưng, thấp giọng nói:
- Nói cũng đúng, tỷ tỷ ngươi thấy thế nào cũng rất xinh đẹp, ta mỗi lần nhìn đều cảm thấy kinh diễm, đơn giản không có bất kỳ tì vết gì. Nữ tử dạng này, hoàn toàn nên có một nam tử ưu tú xứng đôi. Bất quá, ta còn không nghĩ ra, tỷ phu ngươi lại ở rể đi vào, mà hiện tại còn thi cử nhân đầu danh. Lấy tài hoa của hắn, ta có thể khẳng định, sang năm kỳ thi mùa xuân, tuyệt đối là Trạng Nguyên. Cho dù không phải Trạng Nguyên, cũng tuyệt đối là Bảng Nhãn Thám Hoa, chạy không thoát.
Tần nhị tiểu thư ý cười đầy mặt, trong lòng âm thầm đắc ý nói: ‘Nếu để cho ngươi biết tỷ phu nhà ta không chỉ có văn thải tốt, còn luyện võ, mà lại nếu như không phải cố ý giấu dốt, năm nay còn thi đậu Long Hổ học viện, chỉ sợ sẽ càng thêm giật mình.’
Nam Cung Tuyết Y nhìn thân ảnh người mặc nho bào, phong độ nhẹ nhàng đang chậm rãi nói chuyện với đạo cô phía trước, hai mắt tỏa sáng.
Tần nhị tiểu thư nhìn nàng một cái, thấp giọng nhắc nhở:
- Tuyết Y tỷ, tình cảm giữa tỷ phu và tỷ tỷ ta rất tốt.
Tần đại tiểu thư ở sau lưng nghe vậy, nhìn nàng một cái, không nói gì.
Nam Cung Tuyết Y ‘A’ một tiếng, tiếp tục nhìn phía trước.
Tần nhị tiểu thư nghĩ đến vừa rồi nàng ở trên xe ngựa nói ra lời lớn mật, trong lòng lập tức có một cỗ cảm giác vô lực.
Càng lên cao, đường núi càng thêm dốc đứng.
Mọi người Tần gia đều mệt thở hồng hộc, mồ hôi đầm đìa.
Nữ đạo sĩ tự xưng Thanh U đạo nhân, một đường leo lên, mặt không đỏ, mồ hôi không có, vẫn như cũ đi lại nhẹ nhàng, thần thái tự nhiên.
Lạc Thanh Chu sớm đã dùng Liễm Tức Công pháp mà Nguyệt tỷ tỷ truyền thụ cho hắn, đóng lại khí tức võ giả của mình, vì không làm cho người khác hoài nghi, cũng là càng đi càng chậm, càng đi càng phí sức, cùng đám người Tần gia một đường nghỉ tạm nhiều lần, cố ý lau mồ hôi nhiều lần, thở hồng hộc.
Lúc cách sơn môn còn có một đoạn, hắn lại thỉnh cầu dừng lại nghỉ ngơi.
Vừa hay bên cạnh có một đình nghỉ mát.
Hắn vội vàng để Châu nhi đỡ lấy Tần nhị tiểu thư sớm đã đổ mồ hôi lâm ly mềm cả người, tiến vào bên trong đình nghỉ ngơi.
Đám người Tần gia lập tức đều tiến vào trong đình.
Thanh U đạo nhân cũng đi vào theo, nói:
- Còn có lộ trình ước chừng hai dặm, sắp đến.
Bên trong đình có dựng thẳng một tấm bia đá.
Bia đá dựng thẳng bị đứt gãy một nửa, phía trên khắc rõ hai hàng văn tự, văn tự phía sau, chẳng biết đã đi đâu.
Nam Cung Tuyết Y cầm khăn tay, xoa xoa mồ hôi trên trán và cổ, lại nhận ấm nước từ trong tay nha hoàn uống mấy ngụm nước, ánh mắt nhìn về phía tấm bia đá kia, thở dốc một hồi, nhẹ giọng thì thầm:
- Vô căn thụ, hoa chính u, tham luyến vinh hoa thùy khẳng hưu? Phù sinh sự, khổ hải chu, đãng lai phiêu khứ bất... (*)
Lập tức nhăn đầu lông mày, quay đầu hỏi:
- Thanh u đạo trưởng, phía sau đâu?
Thanh U đạo nhân đi tới, nhìn thoáng qua văn tự trên tấm bia đá, thở dài nói:
- Phía sau ai cũng không biết, niên đại tấm bia đá này còn xa xưa hơn so với Thanh Vân quan chúng ta. Chúng ta cũng cảm thấy rất đáng tiếc, không biết đằng sau viết cái gì. Bất quá trong quán có người ghi ra phía nội dung dưới, chờ một lúc đi lên, các ngươi có thể đi nhìn.
Nam Cung Tuyết Y nhíu mày nghĩ một hồi, đột nhiên quay đầu nhìn về phía thiếu niên đang uống nước ngoài đình, giòn tiếng gọi:
- Lạc công tử, ngươi có thể thử tiếp một chút không?