- Còn muốn lấy được huyết dịch từ trên người nó, liền càng không thể. Nếu chọc giận nó, nó điên cuồng, chỉ sợ Thanh Vân quan ta đều muốn bị phá hủy. Thôn dân dưới chân núi có khả năng đều sẽ gặp nạn.
Đám người Tần gia nghe xong tình huống nghiêm trọng như vậy, trong lòng lập tức trầm xuống.
Tống Như Nguyệt lúc đầu cũng muốn cầu khẩn, vừa nghe thấy lời ấy, biết được lại thế nào cầu khẩn cũng vô dụng, không thể vì nữ nhi của mình mà để đạo quan người ta nguy hiểm, cũng không thể mặc cho thôn dân dưới núi bị nguy hiểm đến tính mạng.
Giữa sân lập tức trầm xuống.
Nam Cung Mỹ Kiêu đột nhiên mở miệng nói:
- Đạo trưởng, có khả năng để Chu Yếm hôn mê, sau đó lấy máu từ trên người nó hay không?
Nữ đạo sĩ nhìn nàng một cái, lắc đầu, nói thẳng:
- Bần đạo đã nói, Chu Yếm kia có bối phận cực cao. Nếu có một ngày có người tìm tới các ngươi, muốn các ngươi làm hôn mê tổ phụ của mình đi, sau đó lấy máu của hắn, các ngươi nguyện ý không?
Nam Cung Mỹ Kiêu im lặng.
Nữ đạo sĩ lại nói:
- Huống chi, Chu Yếm cũng không phải vật phàm. Chờ nó tỉnh lại, chắc chắn phát giác không đúng, đến lúc đó nổi giận phát cuồng, chỉ sợ hậu quả ai cũng đảm đương không nổi.
Sắc mặt đám người Tần gia khó coi, ai cũng không nói gì thêm.
Nữ đạo sĩ lại nhìn thiếu niên trước mặt một chút, đang muốn cáo từ, Lạc Thanh Chu đột nhiên lại nói:
- Đạo trưởng, có phải chỉ có quan chủ các ngươi mới có thể nhìn thấy con Chu Yếm kia hay không?
Nữ đạo sĩ nói:
- Đúng thế.
Lạc Thanh Chu chắp tay nói:
- Vậy phiền phức đạo trưởng mang bọn ta đi lên, ta muốn nói với quý quan chủ mấy câu.
Nữ đạo sĩ nhìn hắn nói:
- Công tử, quan chủ gần đây đang tĩnh tu, bình thường cơ bản đều không gặp khách.
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói:
- Đạo trưởng, mạo muội hỏi một câu, quý quan có pháp quyết?
Trong mắt nữ đạo sĩ lóe lên tinh quang, trên mặt lộ ra một tia cảnh giác:
- Tự nhiên là có.
Lạc Thanh Chu nói:
- Đạo trưởng đừng hiểu lầm, tại hạ cũng không phải muốn thám thính xem pháp quyết của quý quan. Tại hạ từng dưới cơ duyên xảo hợp chiếm được ba bộ pháp quyết tĩnh tu của Đạo gia, không biết có đồng dạng với pháp quyết của quý quan hay không.
Vừa nghe lời này, sắc mặt nữ đạo sĩ biến hóa, hai con ngươi híp híp, nói:
- Công tử có thể niệm mấy câu, để bần đạo nghe một chút?
Lạc Thanh Chu nhẹ gật đầu, nói:
- Bộ thứ nhất là tĩnh tâm quyết, băng hàn thiên cổ, vạn vật càng tĩnh; tâm nghi khí tĩnh, nhìn ta độc thần; tâm thần hợp nhất, khí nghi tương tùy; giao nhau như dư, vạn biến không sợ hãi...
Lập tức dừng lại, hỏi:
- Phải chăng đồng dạng với pháp quyết đạo trưởng tu hành?
Sắc mặt nữ đạo sĩ biến đổi, nói:
- Cũng không giống nhau, còn lại hai bộ đâu?
Lạc Thanh Chu lại nói:
- Bộ thứ hai là Thanh Tâm pháp, tâm như băng thanh, trời sập cũng không sợ hãi. Vạn biến còn định, thần di khí tĩnh. Cát bụi không dính, tục tướng không nhiễm. Hư không ninh mật, hỗn nhưng không vật...
Lạc Thanh Chu lại hỏi:
- Đạo trưởng, phải chăng đồng dạng?
Sắc mặt nữ đạo sĩ lập tức trở nên vô cùng trang nghiêm, ngực có chút chập trùng, hô hấp dần dồn dập lên:
- Cũng không giống nhau. Công tử, còn lại một bộ, mời niệm.
Lạc Thanh Chu lại nói:
- Còn lại một bộ là Dưỡng Thần quyết, thần là chỗ chủ tâm, dưỡng thần trước phải dưỡng tâm. Lòng yên tĩnh thì thần an, động tâm thì thần mệt...
Chỉ niệm hai câu liền ngừng lại.
Nữ đạo sĩ đang nín ngở ngưng thần, cực kỳ chuyên chú nghe, gặp hắn dừng lại, ngẩn người, vội vàng nói:
- Công tử, còn có đoạn sau đây?
Lạc Thanh Chu chắp tay nói:
- Đạo trưởng, nếu có thể nhìn thấy quan chủ, ba bộ đạo gia pháp quyết này, tại hạ có thể đưa lên hoàn chỉnh.
Nữ đạo sĩ cau mày nói:
- Công tử, cho dù nhìn thấy quan chủ, máu Chu Yếm cũng là không thể nào.
Lạc Thanh Chu nói:
- Chuyện này không nhọc đạo trưởng quan tâm, tại hạ hiện tại chỉ muốn nhìn thấy quan chủ, không biết có thể thuận tiện?
Nữ đạo sĩ nhìn hắn thật sâu một cái, không có do dự, phất trần trong ngực xắn một cái, nói:
- Công tử, các vị cư sĩ, mời.
Lạc Thanh Chu mang theo đám người Tần gia đi theo sau lưng.
Bọn người Tống Như Nguyệt nhìn bóng lưng hắn, thần sắc khác nhau.
Nam Cung Tuyết Y kích động xích lại gần Tần nhị tiểu thư, hai con ngươi sáng lên thấp giọng nói:
- Vi Mặc, tỷ phu ngươi cũng quá lợi hại đi! Sao có thể hiểu nhiều như vậy chứ? Nghe nói hôm đó tại Kim Thiền tự, hắn cũng là miệng lưỡi lưu loát đối đáp với những cao tăng kia, trích dẫn kinh điển, đối đáp trôi chảy, không nghĩ tới hôm nay tới Thanh Vân quan, dăm ba câu liền để vị đạo trưởng này tin phục, mà tuổi còn trẻ như thế, còn đẹp mắt như vậy. Đây cũng quá hoàn mỹ rồi! Không nghĩ tới thế gian này thật có nam tử lợi hại như vậy, Vi Mặc, tỷ tỷ ngươi cũng quá có phúc phần.