Nương Tử Nhà Ta, Không Thích Hợp (Dịch Full)

Chương 916 - Chương 916: Đạo Cô Tiếng Địch, Chim Chóc Luận Đạo (2)

Chương 916: Đạo cô tiếng địch, chim chóc luận đạo (2) Chương 916: Đạo cô tiếng địch, chim chóc luận đạo (2)

Lúc này, trong rừng phía bên phải đột nhiên truyền đến một âm thanh:

- Hải âu lộ quên cơ mà thôi?

Đám người nghe vậy, lập tức quay đầu nhìn sang.

Nam Cung Mỹ Kiêu đứng lên, để tay ở bên hông.

Hạ Thiền cũng đứng lên, nắm chặt kiếm trong tay.

Một đạo cô trung niên người mặc đạo bào, cầm trong tay một cây phất trần, eo buộc một cây sáo trúc, từ trong rừng đi ra, thần sắc thanh đạm nhìn mấy người một chút, có chút cúi đầu nói:

- Vừa rồi vị nữ cư sĩ này phát ra tiếng ca mỹ diệu, lại không có nhạc đệm, bần đạo nhất thời hứng khởi, lấy địch tương hòa, vô ý mạo phạm, mong được tha thứ.

Đám người thấy nàng mặc đạo bào Thanh Vân quan, lại thấy nàng khí độ bất phàm, vội vàng đứng dậy chào.

Bách Linh hiếu kỳ nói:

- Đạo trưởng, như thế nào là hải âu lộ quên cơ?

Nữ đạo sĩ cười nhạt một tiếng, cũng không giải thích, ánh mắt đánh giá đoàn người này.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, mở miệng nói:

- Quên cơ là thuật ngữ của Đạo gia, ý là quên mất so đo, tâm lừa dối, tự cam không màng danh lợi, không tranh quyền thế. Hải âu lộ quên cơ, tức chỉ một người nếu không có tâm lừa dối, ngay cả dị loại đều nguyện ý thân cận.

Nữ đạo sĩ đưa mắt nhìn về phía hắn, dừng một chút, mở miệng hỏi:

- Vậy công tử có biết điển cố của từ ngữ này?

Lạc Thanh Chu nhẹ gật đầu, trực tiếp giảng đạo:

- Trước đây thật lâu, có ngư dân đặc biệt thích chim nước, mỗi lần ra biển, đều chơi đùa một lúc với chim nước, thường thường có trên trăm con chim nước bay tới chơi đùa cùng hắn. Có một ngày, phụ thân của hắn nói với hắn: ‘Ta nghe nói những chim nước kia đều nguyện ý du ngoạn với ngươi, ngươi bắt mấy con mang về nhà cho ta nhắm rượu, ngư dân đáp ứng. Ngày thứ hai, ngư dân ra biển. Hắn một lòng nghĩ vì phụ thân bắt mấy con trở về, nhưng chim nước chỉ xoay quanh bay múa trên đỉnh đầu của hắn, lại cũng không đáp xuống.’

Kể xong, hắn lại nói:

- Người có thể quên cơ, chim tức không nghi ngờ; người mà khẽ động, chim tức rời xa.

Nữ đạo sĩ nhìn hắn, gật đầu tán thành.

Bách Linh cau mày, vẫn khó hiểu nói:

- Cô gia, thế nhưng vừa rồi Châu nhi còn chưa tiếp cận, chim chóc liền bay, Châu nhi cũng không có muốn thương tổn nó mà.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, lại nhìn về phía Châu nhi, hỏi:

- Châu nhi, vừa rồi ngươi nhìn thấy con chim kia, trong lòng không phải vô ý thức nghĩ, khoảng cách gần như thế, phi đao ngươi vừa ra tay, sỏa điểu này liền ngỏm củ tỏi, đúng hay không?

Châu nhi mở to hai mắt nhìn hắn, muốn lắc đầu phủ nhận, nhưng tỉ mỉ nghĩ lại, ý nghĩ đầu tiên lúc ấy khi nhìn thấy con chim rơi trên mặt đất giống như hoàn toàn chính là như vậy...

Nàng thậm chí còn vô ý thức muốn sờ lên phi đao bên hông.

Thế nhưng, cô gia sao lại biết?

Nàng kinh ngạc nhìn thiếu niên một bộ nho bào, phong độ nhẹ nhàng trước mắt, nghĩ tới ngày đó hắn phong độ tuyệt thế tại Kim Thiền tự, càng phát giác hắn thần bí khó lường.

Lạc Thanh Chu lại nói:

- Con người và tự nhiên có tâm ý tương thông. Hình có thể lấn, mà thần không thể gạt. Thần ta khẽ nhúc nhích, thần kia biết ngay. Cho nên tâm không thể sinh ác, sinh ác thần tất biết.

Hai mắt nữ đạo sĩ lộ ra dị mang, ôm vào phất trần, có chút cúi đầu:

- Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, lời công tử nói, cực hợp với Đạo gia ta.

Lạc Thanh Chu cúi đầu hoàn lễ.

Nữ đạo sĩ ngẩng đầu lại đánh giá hắn một chút, hỏi:

- Công tử đến núi Thanh Thành dâng hương, hay đến du ngoạn?

Lạc Thanh Chu không có quanh co, nói thẳng:

- Đạo trưởng, nhị tiểu thư nhà ta bệnh nặng, cần một vị dược tài, nghe nói chỉ có phía trên Thanh Vân quan mới có, cho nên hôm nay đến đây quấy rầy, còn xin đạo trưởng hỗ trợ.

Nữ đạo sĩ nghe vậy giật mình, ánh mắt nhìn lướt qua trong đám người, định trên người Tần nhị tiểu thư ôn nhu nhược nhược thần sắc có bệnh, hỏi:

- Công tử cần thuốc gì? Nếu là dược vật bình thường, bần đạo giúp các ngươi mang tới, cũng tránh cho các ngươi vất vả lên núi một chuyến.

Lạc Thanh Chu nghe vậy, vội vàng nói tạ, sau đó nói:

- Không phải dược vật bình thường, là máu Chu Yếm.

Vừa nghe lời này, sắc mặt nữ đạo sĩ đột biến, kinh ngạc nói:

- Máu Chu Yếm?

Lạc Thanh Chu nhìn nàng lộ ra thần sắc, biết được việc này khó làm, chắp tay nói:

- Phương thuốc này là chúng ta thiên tân vạn khổ cầu tới, bên trong thật có một vị thuốc là máu Chu Yếm. Nghe nói quý quán có nuôi một con Chu Yếm, cho nên mặt dày đến đây xin thuốc. Đạo trưởng, không biết có thể tạo thuận lợi?

Nữ đạo sĩ cười khổ một tiếng, lắc đầu nói:

- Chỉ sợ muốn để công tử và các vị thí chủ thất vọng. Bỉ quan hoàn toàn chính xác nuôi một con Chu Yếm, bất quá Chu Yếm kia thế nhưng là thượng cổ hung thú, lại là hộ Sơn Thần thú Thanh Vân quan ta, bối phận cực cao, tính khí nóng nảy, cho dù quan chủ muốn tới gần nói chuyện, đều rất khó.

Bình Luận (0)
Comment