Nương Tử Nhà Ta, Không Thích Hợp (Dịch Full)

Chương 915 - Chương 915: Đạo Cô Tiếng Địch, Chim Chóc Luận Đạo (1)

Chương 915: Đạo cô tiếng địch, chim chóc luận đạo (1) Chương 915: Đạo cô tiếng địch, chim chóc luận đạo (1)

Ai ngờ tai Nam Cung Tuyết Y rất thính, hắn vừa dứt lời liền nghe phía ngoài nói:

- Lạc công tử, ta nghe được, ngươi bảo Bách Linh đừng nhắc đến ngươi, là ngươi viết bài ca, đúng hay không?

Lạc Thanh Chu: - ...

Mấy người đứng dậy, xuống xe.

Mặt mũi Nam Cung Tuyết Y tràn đầy lấy lòng nói:

- Bách Linh, lại hát bài hát vừa rồi cho ta nghe một lần nữa có được hay không? Vừa rồi đứt quãng, không nghe rõ tiếng.

Bách Linh không tiện từ chối, nhìn về phía cô gia nhà mình.

Lạc Thanh Chu quay mặt chỗ khác, không có để ý nàng, đi đến chỗ Tần nhị tiểu thư.

- Hảo muội muội, van cầu ngươi, van cầu ngươi...

Nam Cung Tuyết Y như trẻ con, trực tiếp ôm cánh tay Bách Linh làm nũng.

Bách Linh bất đắc dĩ, chỉ đành phải nói:

- Được rồi.

- Đi thôi, lên núi.

Nam Cung Mỹ Kiêu không biết là từ bỏ người tỷ tỷ này, hay cảm thấy quá mất mặt lười nhác xen vào chuyện của nàng, trực tiếp bước lên bậc thang lên núi.

Châu nhi đỡ lấy Tần nhị tiểu thư, theo ở phía sau.

Mai nhi đỡ lấy Tống Như Nguyệt, đi theo bên cạnh.

Tần đại tiểu thư cùng Hạ Thiền cũng đi theo.

Bách Linh đi theo ở phía sau, Nam Cung Tuyết Y quấn ở bên cạnh nàng.

Sau khi đi đến bậc thang, tiếng ca thanh thúy du dương của Bách Linh hát lên, tiếng ca và âm điệu rất nhanh làm cho cả đường núi trở nên an tĩnh lại.

Lúc này, người leo núi cũng không nhiều, nhưng cũng có tốp năm tốp ba du khách kết bạn mà đi.

Lúc đầu đều ở một bên leo núi, một bên tự mỗi người nói chuyện, nghe được tiếng ca thanh thúy dễ nghe, lập tức đều an tĩnh lại.

Giữa rừng núi yên tĩnh trống trải, tiếng ca du dương êm tai, phối thêm mỹ diệu làn điệu, đám người nghe vào trong tai, giống như thiên âm.

Mẹ con Tần Vi Mặc cùng Tống Như Nguyệt cũng đều nghe đến ngây dại.

- Thiên chi nhai, địa chi giác, người tri giao thưa thớt... Nhân sinh khó được đoàn tụ, chỉ có biệt ly nhiều...

Bách Linh hát mấy lần, gặp mọi người tựa hồ cũng thích nghe, rất vui vẻ và đắc ý, lại tiếp tục ra sức hát.

Đám người leo núi lúc đầu phí sức, hiện tại cũng là một lòng nghe bài hát, tâm thần thanh thản, tạm thời quên đi mệt mỏi.

Chẳng biết lúc nào, trong rừng phía bên phải đột nhiên vang lên một hồi tiếng địch.

Tiếng địch kia trong trẻo du dương, vậy mà giống như nhạc đệm, diễn tấu theo làn điệu trong miệng Bách Linh, hai người kẻ xướng người hoạ, lại càng ngày càng hòa hợp, cũng càng ngày càng nghe hay hơn.

Bách Linh đắm chìm trong trong tiếng ca của mình, lại không có phát hiện.

Mà những người khác đều nhìn thoáng qua trong rừng cây phía bên phải, cũng không nhìn thấy bóng người, chỉ nghe được tiếng địch.

Tiếng địch dần dần hòa cùng tiếng ca làm một thể, đám người cũng không có nghĩ nhiều, tâm thần tiếp tục thanh thản lắng nghe.

Lúc lên tới giữa sườn núi, Bách Linh rốt cục nhịn không được, ngừng lại, thở hồng hộc nói:

- Không được, mệt quá...

Những người khác cũng đều mệt thở phì phò, đỏ mặt, thái dương tràn đầy mồ hôi.

Tần nhị tiểu thư sớm đã đổ mồ hôi lâm ly, toàn thân bất lực, Châu nhi cầm khăn tay giúp lau sạch lấy mồ hôi trên trán, nói:

- Tiểu thư, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.

Mọi người ngồi xuống trên bậc thang bên cạnh nghỉ ngơi.

Nam Cung Tuyết Y một bên lau sạch mồ hôi, một bên tán dương:

- Tiếng nói của Bách Linh đã dễ nghe, trời sinh chính là người ca hát, khó trách gọi Bách Linh.

Bách Linh nghe được khích lệ, rất vui vẻ, ngay cả khiêm tốn cũng không có, đắc ý nhìn cô gia nhà mình một chút.

Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn về phía trong rừng bên phải, trên mặt lộ ra một tia cảnh giác.

Tiếng địch kia cũng theo tiếng ca dừng lại mà biến mất, người thổi sáo từ đầu đến cuối cũng không có hiện thân.

Bách Linh đang nói chuyện cùng Nam Cung Tuyết Y, một con chim nhỏ đột nhiên từ trong rừng bay ra, rơi vào trên bậc thang bên cạnh nàng, mở to hai con mắt nhỏ căng tròn, tò mò nhìn nàng, miệng ‘Chít chít chít chít’ kêu.

Bách Linh nhìn nó nói:

- Chim chóc chim chóc, ngươi cũng thích nghe ta hát sao?

Chim chóc ngóc đầu một chút, vẫn như cũ ‘Chít chít chít chít’ kêu.

Bách Linh rất vui vẻ, vươn tay, thử muốn đi sờ nó, vốn cho rằng nó sẽ lập tức chấn kinh bay đi, ai ngờ chim chóc vẫn như cũ đứng tại chỗ, nghiêng đầu tò mò nhìn nàng.

Ngón tay Bách Linh nhẹ nhàng chạm đến trên đầu của nó, lập tức ngạc nhiên vuốt ve lông vũ nhu thuận của nó, vui vẻ nói:

- Chim chóc, ngươi không sợ ta sao?

Chim chóc ‘Chít chít’ kêu một tiếng, giống như đang nói không sợ.

Bách Linh càng ngày càng vui vẻ.

- Bách Linh tỷ tỷ, ta cũng muốn sờ sờ.

Châu nhi thấy cảnh này, lập tức vui vẻ đi tới.

Ai ngờ còn chưa tiếp cận, con chim kia đột nhiên vỗ cánh bay đi.

Châu nhi lập tức cứng lại tại chỗ, có chút ủy khuất:

- Ta cũng còn không có tới gần đây, nó vì cái gì sợ ta, mà không sợ Bách Linh tỷ tỷ?

Bình Luận (0)
Comment