Bách Linh lập tức che miệng lại, nhỏ giọng thầm thì nói:
- Cô gia thật hung, có bản lĩnh người ta về sau nói chuyện, cô gia cũng đừng xen vào, hừ.
【 Chu Bá Thông nói: - Đây là võ công thượng thừa nhất phái Toàn Chân chúng ta, ý chính ở chỗ vô, nhu hai chữ, đó chính là cái gọi là ‘đại thành nhược khuyết’, dùng nó không tệ. ‘đại doanh nhược trùng’, hắn dùng bất tận... 】
Khi Lạc Thanh Chu giảng đến nơi đây, Tần Khiêm Gia ngồi ở phía đối diện có chút híp híp con ngươi, trong con mắt thâm thúy giống như có sao trời đang xoay tròn.
Hạ Thiền nắm chặt kiếm trong tay, nghe cực kỳ chăm chú, tâm tình sôi động đi theo tình tiết bên trong cốt chuyện, thoải mái không thôi.
Dưới núi Thanh Thành.
Phòng ốc thưa thớt, bờ ruộng dọc ngang tung hoành.
Trong ruộng có người đang canh tác.
Bên trên bờ ruộng, mục đồng cưỡi trâu thổi sáo.
Có lão hán đuổi xe bò, trên xe chất đầy hoa màu xanh đậm và hài đồng, miệng cao giọng hát bài hát.
Ca nói:
- Ngày mai thì ngày mai, ngày mai sao mà nhiều việc. Ta sẽ đợi ngày mai, vạn sự thành phí thời gian. Nếu như thế nhân bị ngày mai làm mệt mỏi, xuân đi thu đến lão tướng về. Liếc nhìn nước chảy về hướng đông, từng hàng mộ ngắm nhìn mặt trời rơi về phía tây. Trăm năm ngày mai có thể là bao nhiêu? Mời quân nghe ta ngày mai ca hát...
Hài đồng trên xe cũng hát theo.
Lạc Thanh Chu vén màn xe, ánh mắt nhìn núi Thanh Thành cách đó không xa.
Sơn phong dốc đứng, cao vút trong mây.
Giữa sườn núi có cây rừng rậm rạp, mây mù lượn lờ, mông lung giống như tiên cảnh.
Phía trên đỉnh núi, một tòa đạo quan như ẩn như hiện, nhìn không rõ ràng.
- Cô gia, ngươi biết hát không?
Bách Linh đột nhiên hỏi.
Lạc Thanh Chu thu hồi ánh mắt, quay đầu, buông xuống màn cửa, nhìn nàng nói:
- Sẽ không.
Bách Linh cười nói:
- Cô gia hát một bài cho chúng ta nghe xem kỹ thuật tốt hay không?
Lạc Thanh Chu nói:
- Ta nói là không.
Bách Linh một mặt kỳ quái nói:
- Cô gia không phải thi từ ca phú, mọi thứ đều tinh thông à? Cô gia lợi hại như vậy, còn thi đậu cử nhân đầu danh, làm sao có thể không biết hát.
Lạc Thanh Chu nói thẳng:
- Không muốn hát cho ngươi nghe mà thôi.
Bách Linh lập tức nhếch miệng, quay đầu nói:
- Tiểu thư, cô gia khi dễ ta.
Sau đó lại nói:
- Thiền Thiền, cô gia khi dễ ta.
Tần đại tiểu thư không nói gì.
Gương mặt Hạ Thiền xinh đẹp đột nhiên lạnh xuống, nói:
- Hát.
Bách Linh lập tức vỗ tay đắc ý nói:
- Cô gia, Thiền Thiền mệnh lệnh ngươi hát kìa.
Lạc Thanh Chu nhìn Hạ Thiền một chút, dừng một chút, nhoẻn miệng cười:
- Tốt, nghe Thiền Thiền. Thiền Thiền muốn nghe cái gì?
Hạ Thiền không biết trả lời như thế nào, ánh mắt nhìn về phía Bách Linh.
Trên mặt Bách Linh lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhàn nhạt, cười nói:
- Chỉ cần êm tai, đều có thể.
Lạc Thanh Chu trầm ngâm một chút, nói:
- Vậy hát một bài « tiễn biệt » đi.
Tần đại tiểu thư nghe được cái tên này, nhìn hắn một cái.
Lạc Thanh Chu hắng giọng, hát lên:
- Bên ngoài trường đình, cổ đạo một bên, cỏ thơm không ngớt, gió đêm phần phật tiếng địch (*) tàn, Tịch Dương sơn bên ngoài núi...
(*: là một loại sáo rất nhỏ của Trung Quốc được làm từ tre)
Hát xong một khúc.
Mặt mũi Bách Linh lập tức tràn đầy hưng phấn nói:
- Cô gia, hay quá, hay quá! Dạy ta hát có được hay không? Ta cũng muốn hát.
Lạc Thanh Chu thuận miệng trêu đùa nói:
- Gọi ca ca.
Bách Linh: - ? ? ?
Lạc Thanh Chu gặp Tần đại tiểu thư cùng Hạ Thiền đều nhìn lại mình, vội vàng nói:
- Nói đùa, nghe nè, hát theo cô gia...
Ánh mắt Bách Linh cổ quái nhìn hắn một cái.
- Bên ngoài trường đình, bên cạnh cổ đạo...
Trong xe ngựa rất nhanh vang lên một tiếng hát thanh thúy như chim sơn ca.
Lạc Thanh Chu phát hiện nha đầu này rất có thiên phú ca hát, so với mình hát còn êm tai hơn nhiều, vô luận là tiếng nói hay là cảm giác vui sướng, đều đặc biệt bay bổng.
Lúc xe ngựa dừng lại tại chân núi.
Trong xe còn vang lên Bách Linh thanh thúy uyển chuyển tiếng ca:
- Thiên chi nhai, địa chi giác, tri giao thưa thớt, một bình rượu ngon chưa tận dư hoan, đêm nay xin đừng mộng lạnh...
- Thiền Thiền, có dễ nghe hay không?
- Ừm.
Hai con ngươi Hạ Thiền cũng sáng lấp lánh, hiển nhiên rất thích bài hát này.
- Cô gia thật là lợi hại.
Bách Linh lần nữa vuốt mông ngựa, sau đó năn nỉ nói:
- Cô gia, về sau dạy ta ca hát, có được hay không?
Lạc Thanh Chu đáp ứng nói:
- Tốt, về sau dạy ngươi ca hát, dạy Thiền Thiền đọc sách.
Tần đại tiểu thư nhìn hắn một cái, không nói gì.
Màn cửa bên cạnh đột nhiên bị người từ bên ngoài xốc lên, giọng nói Nam Cung Tuyết Y vang lên ở bên ngoài:
- Vừa rồi ai đang hát? Hát bài gì thế? Nghe hay quá.
Lạc Thanh Chu vội vàng thấp giọng nói:
- Bách Linh, đừng nhắc đến ta.