Nam Cung Mỹ Kiêu lạnh lùng thốt:
- Người ta là người đã có vợ, ngươi thân là quận chúa Nam Cung quận vương phủ, có thể chú ý hình tượng một chút không?
Thì ra tần nhị tiểu thư cũng không có nói cho nàng chuyện Lạc Thanh Chu và Tần đại tiểu thư ly hôn.
Hiện tại càng sẽ không nói cho nàng.
Nam Cung Tuyết Y nghe vậy, không khỏi nhịn không được cười lên:
- Người trong nhà, không cần thiết chú ý nhiều như vậy. Ta muốn nghe cố sự mà thôi, Khiêm Gia hẳn sẽ không để ý.
Nam Cung Mỹ Kiêu lạnh lùng nói:
- Về sau ngươi có phu quân, Vi Mặc ở ngay trước mặt ngươi cười cười nói nói cùng phu quân của ngươi, ngươi sẽ có cảm giác gì?
Nam Cung Tuyết Y nghe vậy ngẩn người, lại suy nghĩ, nói:
- Giống như không có cảm giác gì. Vi Mặc nếu thích phu quân ta, nàng liền gả vào thôi, hảo tỷ muội chung hầu một phu quân, không phải rất bình thường? Mỹ Kiêu, ngươi cũng có thể gia nhập.
Nam Cung Mỹ Kiêu: - ...
- Đi!
Nam Cung Mỹ Kiêu không có lại để ý đến nàng, vẫn như cũ nắm thật chặt cổ tay của nàng, trực tiếp nhìn ra bên ngoài lạnh lẽo quát một tiếng.
- Giá!
Xe ngựa bắt đầu di chuyển.
Nam Cung Tuyết Y thở dài một hơi, không có lại nói tiếp.
Tống Như Nguyệt nhìn nàng chằm chằm trong chốc lát, đột nhiên tươi cười đầy mặt mở miệng nói:
- Tuyết Y, ngươi là quận chúa, cũng không thể nói loại lời này. Chính thê chỉ có thể có một người, Mỹ Kiêu nếu cũng gả cho phu quân của ngươi, nàng chẳng phải sẽ muốn làm thiếp, cái này sao có thể được.
Nam Cung Tuyết Y cười nói:
- Dì, ta chỉ đùa một chút mà thôi. Chẳng qua nếu như thật phát sinh loại chuyện này, cũng không có gì, Mỹ Kiêu làm chính thê là được, ta làm thiếp cũng không quan trọng. Chỉ cần là nam tử ta thích, chỉ cần có thể đi cùng với hắn, làm chính thê làm thiếp ta đều không cảm thấy quá quan trọng.
Vừa nghe lời này, sắc mặt mấy người trong xe đều biến đổi.
Trong xe ngựa đằng sau, yên tĩnh im ắng.
Lạc Thanh Chu đang nhắm mắt dưỡng thần.
Tần đại tiểu thư ngồi ở đối diện, Bách Linh và Hạ Thiền đều ngồi cùng một chỗ với nàng.
Lúc này, ánh mắt ba người đều đang nhìn hắn.
Trên xe ngựa lại không tiện đọc sách, Lạc Thanh Chu bị nhìn rất xấu hổ, cho nên chỉ có thể nhắm mắt lại.
Xe ngựa ra khỏi thành, bắt đầu chạy ở trên quan đạo, Bách Linh đột nhiên mở miệng nói:
- Cô gia, ta muốn nghe ngươi đọc thơ.
Lạc Thanh Chu lập tức mở mắt ra hỏi:
- Muốn nghe thơ gì? Cứ việc nói.
Có chủ đề trò chuyện là được, chí ít không có quá xấu hổ, dù sao thi từ ca phú cái gì, cái gì cần có đều có.
Bách Linh hì hì cười nói:
- Ta muốn nghe ngươi đọc bài « Khiêm Gia » đã viết cho tiểu thư kia.
Lạc Thanh Chu: - ...
- Thiền Thiền cũng muốn nghe đây. Đúng không, Thiền Thiền?
Bách Linh đột nhiên lại nói.
Hạ Thiền dựa vào đằng sau, trong ngực ôm kiếm, nghe vậy lên tiếng:
- Ừm.
Lạc Thanh Chu nhìn Tần đại tiểu thư đối diện một chút, gặp nàng cũng đang nhìn mình, do dự một chút, nói:
- Đại tiểu thư, ngươi muốn nghe không?
Tần Khiêm Gia thanh lãnh nhìn hắn, đang muốn lạnh nhạt nói ‘Tùy tiện’, trong lòng đột nhiên xiết chặt, lập tức nhắm mắt lại, không có nói tiếp.
Lạc Thanh Chu nhún vai, nhìn về phía Bách Linh, nói:
- Đại tiểu thư không muốn nghe.
Bách Linh nói:
- Thế nhưng ta và Thiền Thiền muốn nghe.
Lạc Thanh Chu nói:
- Ngươi có thể đọc cho Thiền Thiền nghe, sau đó lại để Thiền Thiền đọc cho ngươi nghe. Các ngươi đọc cho lẫn nhau nghe, nghe một đường là được.
- Hừ! Cô gia thật nhỏ mọn, vừa rồi rõ ràng còn nói muốn nghe cái gì cứ việc nói.
Bách Linh một mặt không cao hứng.
Lạc Thanh Chu không có lại nói tiếp.
Bài thơ này viết ra không quan trọng, nhưng đọc ở trước mặt Tần đại tiểu thư, thực sự không ổn.
Hắn suy tư một chút, đột nhiên nói:
- Bách Linh, Hạ Thiền, cô gia giảng cho các ngươi nghe một cái cố sự đi.
Bách Linh khẽ nói:
- Cố sự gì? Người ta mới không muốn nghe những cố sự tình tình yêu yêu kia đâu.
Lạc Thanh Chu nói:
- « Anh Hùng Xạ Điêu Truyện ».
Bách Linh ‘Hứ’ một tiếng, nói:
- Nghe xong tựa đề đã biết rất khó nghe.
Lạc Thanh Chu không để ý tới nàng, trực tiếp bắt đầu đơn giản hóa cố sự, kể chuyện.
【Đào con vô chủ tự nở hoa, Khói cỏ mênh mông bóng giác tà. Mấy chỗ tường hoang quanh giếng cạn, trước nay vốn vẫn chốn thôn gia..】
Sau nửa canh giờ.
Bách Linh đột nhiên móc tay thành trảo, hướng về phía trước duỗi ra, cả giận nói:
- Ta phải dùng Cửu m Bạch Cốt Trảo vồ chết tên nam nhân phụ lòng Dương Khang kia.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, tiếp tục kể.
Lại qua một canh giờ.
Bách Linh đột nhiên lại nói:
- Cô gia, Hoa Tranh công chúa thật đáng thương, ngươi để Tĩnh ca ca cũng cưới nàng đi, nam nhân tam thê tứ thiếp rất bình thường.
Lạc Thanh Chu nói:
- Ngươi lại lắm miệng, ta không kể nữa.