Tần Vi Mặc khẽ cười nói:
- Tuyết Y tỷ, ngươi cũng nguyện ý làm thiếp, ta lại có gì không thể?
Hai người rất ăn ý đạt thành nhận thức chung, tuyệt không thể nói cho nàng, người nào đó đã ly hôn cùng Tần đại tiểu thư.
- Tuyệt không thể cho nha đầu này bất cứ hi vọng và cơ hội nào.
Nam Cung Mỹ Kiêu ở trong lòng nói thầm.
Nam Cung Tuyết Y nghe vậy, trầm mặc xuống, trong mắt lấp lóe dị mang.
Tần Vi Mặc thu hồi ánh mắt nhìn về phía trước, nhìn về phía vách núi bên cạnh.
Vách đá lượn lờ mây mù.
Phía dưới là vực sâu vạn trượng, sâu không thấy đáy.
Tần Vi Mặc đi về phía trước một bước, muốn đi xem một chút, lại bị Châu nhi bất cứ lúc nào đều chú ý đến nàng kéo trở về.
Châu nhi run giọng nói:
- Tiểu thư, không thể tới gần. Cô gia hắn... Hắn nhất định sẽ đi ra.
Tần Vi Mặc nhìn nàng một cái, mỉm cười, không có lại nói tiếp.
Nàng cho dù muốn tuẫn tình vì Thanh Chu ca ca, cũng tuyệt đối sẽ không lựa chọn nơi này, Thanh Chu ca ca táng ở nơi nào, nàng sẽ táng ở nơi đó, cho dù là trong bụng con thượng cổ hung thú kia.
Thanh U đạo nhân từ trong động phủ đi ra nói:
- Các vị có thể ở trong động phủ chờ lấy, cũng có thể đi cây cầu trước mặt chờ, bất quá nơi đó gió lớn.
- Chúng ta đi qua.
Tống Như Nguyệt từ trong động phủ đi ra, nước mắt trên mặt đã lau đi sạch sẽ.
Những người khác của Tần gia gật đầu.
Hạ Thiền cùng cô gia đều đã đi liều mạng, bọn hắn chỗ nào còn có thể yên tâm thoải mái đợi trong động phủ.
Thanh U đạo nhân nhìn các nàng một chút, mang theo các nàng đi thẳng về phía trước.
Rất nhanh, đi tới trước một cây cầu gỗ.
Đối diện cầu gỗ là một tòa cô phong ẩn nấp bên trong biển mây, phía dưới như ẩn như hiện, cả ngọn núi giống như sinh ra từ trong hư không.
Thanh U đạo nhân giải thích.
- Linh Nguyên động ở ngay bên trong tòa sơn phong kia, đầu Chu Yếm kia vẫn luôn sinh hoạt ở bên trong, rất ít đi ra.
Đám người phóng tầm mắt nhìn tới, mông lung, nhìn không rõ.
Lạc Thanh Chu mang theo Hạ Thiền đi sau lưng Vân Thượng đạo nhân, đi tới cửa hang Linh Nguyên động.
Cả tòa cô phong ở đối diện cầu gỗ nhìn qua cũng không quá lớn, chờ đến chỗ gần, mới biết tòa cô phong này có càn khôn khác.
Trong đó giống như bị móc sạch, là một phương thiên địa khác.
Vân Thượng đạo nhân mở ra cửa đá, mang theo hai người tiến vào thông đạo, đi một lúc, phía trước đột nhiên truyền đến một mảnh sáng ngời.
Lập tức rộng mở trong sáng, giống như đột nhiên đi tới một mảnh man hoang chi địa.
Bốn phía cổ thụ cao thâm, quái thạch đứng vững, đỉnh đầu có ánh nắng, lại bị cành lá rậm rạp che đậy, chỉ chiếu xuống một tia mờ tối.
Bụi cây xanh um tươi tốt, gốc cây như mãng xà quấn quanh.
Có hồ điệp xiêu vẹo bay qua, hình thể lại lớn nhỏ như diều hâu; chim chóc kêu to trên tàng cây, nhìn kỹ lại, bộ dáng dữ tợn, hai mắt tinh hồng, lại như yêu thú.
Vân Thượng đạo nhân dừng bước lại, mặt mũi tràn đầy áy náy nói:
- Lạc công tử, bần đạo cũng chỉ có thể đưa đến nơi này. Chu Yếm có linh trí rất cao, bối phận trong Thanh Vân quan ta cũng rất cao, cho dù sư tôn ta nhìn thấy, cũng cung kính gọi một tiếng tiền bối. Ta thân là quan chủ Thanh Vân quan, hôm nay mang các ngươi tiến đến, vốn là không đúng, cho nên càng không thể bồi tiếp các ngươi cùng đi tìm nó. Nếu như bị nó phát hiện, chỉ sợ về sau nó sẽ trở mặt thành thù với Thanh Vân quan ta.
Sau đó lại chỉ về đằng trước nói:
- Phía trước hai dặm có một thác nước. Chu Yếm bình thường sẽ nghỉ ngơi ở nơi đó, các ngươi có thể đi nhìn thử. Nếu như nó đang ngủ, các ngươi có lẽ sẽ có chút cơ hội. Nhưng bần đạo vẫn phải nhắc nhở các ngươi, muốn lấy được máu tươi từ trên người nó, chỉ sợ khó như lên trời. Nếu hối hận, hoặc gặp được tình huống khẩn cấp, lập tức trở về, chỉ cần các ngươi tiến vào đầu thông đạo vừa rồi, nó sẽ không tiếp tục truy đuổi, nó rất ít đi ra từ nơi này.
Lạc Thanh Chu chắp tay nói:
- Đa tạ đạo trưởng, đạo trưởng đi ra ngoài trước là được.
Vân Thượng đạo nhân tựa hồ còn muốn thuyết phục hai câu, nhưng gặp hắn tỏ ra thái độ kiên quyết, đành phải thở dài một hơi, quay người trở về.
Đợi hắn tiến vào thông đạo, Lạc Thanh Chu quay đầu nhìn về phía thiếu nữ bên cạnh, ôn nhu nói:
- Thiền Thiền, sợ không?
Hạ Thiền nắm chặt kiếm trong tay, lắc đầu.
Lạc Thanh Chu nhìn gương mặt thanh lệ trắng nõn vẫn như cũ mang theo ngây ngô của nàng, nhịn không được vươn tay, vuốt ve một chút, nói:
- Nếu cùng cô gia chết ở chỗ này, ngươi có hối hận không?
Hạ Thiền nhìn ánh mắt hắn, không có tránh né, cũng không có tách ra tay của hắn, hai con ngươi đen nhánh mà mê ly:
- Có.
- Biết mà.
Hạ Thiền không tiếp tục để ý đến hắn, dẫn đầu đi thẳng về phía trước.