Nương Tử Nhà Ta, Không Thích Hợp (Dịch Full)

Chương 928 - Chương 928: Đạo Môn Chí Bảo, Thượng Cổ Hung Thú (5)

Chương 928: Đạo môn chí bảo, thượng cổ hung thú (5) Chương 928: Đạo môn chí bảo, thượng cổ hung thú (5)

- Oanh!

Ai ngờ đúng vào lúc này, mặt đất đột nhiên chấn động.

Giống như địa chấn, thân thể hai người lay động, kém chút đứng không vững.

Ngẩng đầu nhìn lại, trên đường trước mặt đột nhiên dựng thẳng một nắm đấm màu đỏ hồng to lớn không gì so sánh được.

Ở trên nữa là một cánh tay như cột đá thô to chọc trời.

Hai người quay đầu nhìn lại, con thượng cổ hung thú to lớn kia vẻn vẹn chỉ bước ra một bước liền đã đứng ở sau lưng bọn họ.

Bọn hắn đứng trên sườn núi cao cao, đầu thượng cổ hung thú này thì đứng ở thật sâu trong u cốc.

Lúc này nó đang một tay đập xuống đất, khom người, cúi đầu, cùng bọn hắn nhìn nhau, bên trong hai mắt tinh hồng lộ ra hàn mang băng lãnh mà đáng sợ.

Trong chớp nhoáng này, khí cơ hai người giống như bị khóa chặt, toàn thân cứng lại tại chỗ, càng không có cách nào cử động.

Không khí giống như đột nhiên ngưng kết, bốn phía yên lặng như tờ.

Hai bên nhìn nhau một lát, đầu thượng cổ hung thú dần dần mở ra cái mồm to đầy máu, đầu cúi thấp, bắt đầu tới gần bọn hắn.

Một mùi vị tanh hôi đáng sợ đập vào mặt hai người.

Lạc Thanh Chu nhìn hai mắt tinh hồng của nó, giờ khắc này lại đột nhiên nghe được trong lòng nó nói:

【Ăn hết, hay là nuôi làm đồ chơi? Nhàm chán quá... Được rồi, vẫn là đánh một quyền nện thành thịt nát đi, cũng không biết những lão đạo lỗ mũi trâu kia trông cửa chính như thế nào.】

Nó giơ lên nắm đấm to lớn không gì so sánh được, nắm đấm lại dấy lên liệt hỏa hừng hực.

Lạc Thanh Chu vội vàng mở miệng, la lớn:

- Tiền bối chậm đã! Xin nghe vãn bối nói một lời.

Chu Yếm nghe vậy sửng sốt một chút, vẫn như cũ giơ nắm đấm, ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn.

Lạc Thanh Chu nghe được trong lòng nó nói: 【 Tiền bối? Tiểu tử này cũng không phải mấy lão đạo lỗ mũi trâu kia, có tư cách gì xưng hô ta là tiền bối? Người dám đến nơi đây quấy rầy bản vương nghỉ ngơi, giết không tha! 】

Dứt lời, nắm đấm liền muốn rơi xuống.

Lạc Thanh Chu vội vàng lớn tiếng nói:

- Tiền bối, ngươi cả ngày đợi ở chỗ này có phải rất nhàm chán hay không? Vãn bối có thể chơi trò chơi với ngươi.

Nắm đấm Chu Yếm dừng lại, ánh mắt lóe lên nhìn chằm chằm hắn, lập tức miệng phát ra một tiếng gào thét: 【 Trò chơi gì? 】

Lạc Thanh Chu nhìn chằm chằm con mắt của nó, nghe nó trong lòng, đáp:

- Trò chơi chơi rất vui. Tiền bối ngươi cầm nắm đấm, để dưới đất, vãn bối dùng cây gậy nện nắm đấm ngươi, ngươi tránh né. Sau đó vãn bối lại để nắm đấm ở dưới đất, đổi lại tiền bối đến nện nắm đấm của vãn bối, xem ai phản ứng nhanh, xem ai trước đập trúng đối phương, coi như thắng, tiền bối có dám tỷ thí với vãn bối hay không?

- Rống ——

Vừa nghe lời này, Chu Yếm đột nhiên gầm rú một tiếng, lập tức song quyền ‘Phanh phanh phanh’ đấm vào lồng ngực rộng lớn của mình, há to mồm, trong cổ họng phát ra tiếng cười to quái dị.

Cười to đến nổi kém chút té ngã.

Lạc Thanh Chu thừa cơ thấp giọng nói với Hạ Thiền bên cạnh:

- Thiền Thiền, chờ một lúc ta sẽ thừa dịp chơi đùa cùng nó, lừa gạt một chút máu tươi. Đến lúc đó ta giao đồ vật cho ngươi, ngươi trước chạy đi, ta sau đó liền đến.

Hạ Thiền nhìn hắn một cái, nắm chặt kiếm trong tay, cũng không nói lời nào.

Lúc này, Chu Yếm dừng cười, trực tiếp đặt một nắm đấm vô cùng to lớn ở trên dốc núi, mở cái miệng rộng, ánh mắt khinh miệt nhìn hắn.

【Nhân loại ngu ngốc này vậy mà dám so tốc độ với bản vương, chờ một lúc bản vương ra một quyền đập hắn nhão nhoẹt! 】

- Rống ——

Nó gầm rú một tiếng: 【 Ngươi tới trước! 】

Lạc Thanh Chu đi đến chỗ gần, nhìn nắm đấm còn muốn lớn hơn mình mấy lần, lớn tiếng nói:

- Tiền bối, quả đấm của ngươi quá lớn, ngươi có thể trước đặt bất động ở nơi đó, để cho ta thử một chút xúc cảm không? Bằng không, ta sợ chờ một lúc thu lại không được khí lực nện đau tiền bối.

Chu Yếm nghe vậy, lập tức nhếch miệng điên cuồng cười to, sau đó nhẹ gật đầu.

【Nhân loại ngu ngốc này, với bản thân bé tý của hắn, nắm đấm của bản vương coi như để ở chỗ này cho hắn đánh tới ngày mai, cũng đánh không thương bản vương nửa phần 】

- Rống ——

【 Cứ tới! 】

Lạc Thanh Chu nghe trong lòng nó, ‘Bá’ từ trong nhẫn chứa đồ lấy ra cây gậy gỗ đen nhánh kia, giơ lên gậy gỗ nói:

- Tiền bối, vãn bối muốn bắt đầu!

Chu Yếm híp mắt, khom người, ánh mắt khinh miệt nhìn hắn.

- Bạch!

Lạc Thanh Chu nắm chặt gậy gỗ, giương lên gậy gỗ về sau.

Giờ khắc này, trái tim Chu Yếm chẳng biết tại sao đột nhiên nhảy một cái, mở to hai mắt.

- Ầm!

Lạc Thanh Chu hung hăng đập xuống một gậy, trực tiếp đập vào một ngón tay của nó!

Vừa muốn lấy ra chủy thủ võ giả, chuẩn bị thừa cơ vạch ra một chút máu tươi chỗ cây gậy đập xuống, ai ngờ đầu thượng cổ hung thú này lại đột nhiên ‘Ngao ——“ một tiếng bật lên tại chỗ, đồng thời há to mồm, trong cổ họng bắt đầu phát ra một tiếng rống lên thê lương thống khổ đinh tai nhức óc.

Bình Luận (0)
Comment