Vừa nghe là từ buổi chiều thẳng đến khi trời tối.
- Nhìn thấy hắn nhẫn nhịn tạm biệt sư phụ, xuất ra Cân Đẩu Vân, lao về phía Hoa Quả Sơn Thủy Liêm động. Một mình thê thê thảm thảm, chợt nghe đến tiếng nước đinh tai nhức óc, Đại Thánh ở giữa không trung nhìn lên, thì ra là biển cả Đông Doanh đang phát ra tiếng vang. Thấy một lần, lại nghĩ tới Đường Tăng, ngăn không được nước mắt rơi trên má, ngừng bước, thật lâu mới đi...
Lúc Lạc Thanh Chu giảng đến chỗ này, Chu Yếm lập tức chảy nước mắt, trợn mắt tròn xoe, ‘Oanh’ một tiếng, đột nhiên nện một quyền xuống đất, tức giận nói:
- Con lừa trọc ngu xuẩn, hảo tâm coi như lòng lang dạ thú, oan uổng Đại Thánh gia! Đáng chết! Đáng chết!
Lạc Thanh Chu phụ họa nói:
- Hoàn toàn chính xác đáng chết. Tiền bối, thời gian đã không còn sớm, vãn bối cũng nên cáo từ.
Chu Yếm trợn mắt nhìn nói:
- Trước ngươi có phải nói, ngươi chính là hậu đại của con lừa trọc ngu xuẩn kia hay sao?
Lạc Thanh Chu nói:
- ... Giống như không nói? Vãn bối quên...
Chu Yếm đỏ hồng mắt, lồng ngực chập trùng, tức giận nhìn hắn một hồi, mới nói:
- Tiếp tục giảng, không cho phép rời đi.
Lạc Thanh Chu vội vàng nói:
- Tiền bối, vãn bối cũng muốn tiếp tục giảng. Chỉ là cố sự phía sau còn quá nhiều, vãn bối không nhớ rõ lắm, tiền bối nếu như còn muốn nghe, chờ vãn bối trở về hảo hảo đọc mấy lần, sau khi toàn bộ nhớ kỹ, lại đến giảng cho tiền bối nghe, như thế nào?
Chu Yếm sầm mặt lại, dựng thẳng lông mi trắng nói:
- Thật chứ? Không phải lừa gạt bản vương?
Lạc Thanh Chu nói:
- Vãn bối không dám.
Chu Yếm híp con ngươi, lại nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, khàn giọng nói:
- Đi thôi, đi sớm về sớm. Bản vương đã nhớ kỹ mùi của ngươi, nếu ngươi không trở lại, bản vương đến lúc đó tự mình xuống núi tìm ngươi, đến lúc đó không thể tha cho ngươi!
Lạc Thanh Chu vội vàng chắp tay nói:
- Vãn bối tuân mệnh.
Dứt lời, nói với Hạ Thiền ở sau lưng:
- Đi.
Lúc buổi chiều, hắn đã lấy được một bình sứ lớn máu tươi, là hắn tự mình dùng chủy thủ võ giả vạch phá đầu ngón chân Chu Yếm có được.
Lúc ấy Chu Yếm nghe được Mỹ Hầu Vương đại náo thiên cung, đang nghe đến nhiệt huyết sôi trào kích động không thôi lúc, bị hắn quịt chương uy hiếp, đành phải tức giận nâng lên ngón chân của mình.
Vốn cho rằng thượng cổ hung thú bị vạch phá một chút vết thương xin chút máu tươi, không có cảm giác gì, ai biết nháy mắt khi nhìn thấy máu tươi chảy ra, nó lại đột nhiên ‘Ô ô ô’ khóc lên, toàn thân như nhũn ra thúc giục nói:
- Nhanh lên, ta choáng máu, choáng máu của mình...
Lạc Thanh Chu bất lực, sau khi thu một bình sứ lớn, vốn còn muốn nhiều hơn một chút, nghe nó khóc rống lên một tiếng, đành phải thấy tốt thì lấy, tranh thủ thời gian lại tiếp tục nói về Mỹ Hầu Vương đại náo thiên cung, lúc này mới dỗ được nó.
- Tiểu tử, chuyện hôm nay, không thể truyền ra ngoài, càng không thể nói cho những lão đạo lỗ mũi trâu kia, nghe được không?
Chu Yếm đột nhiên lại gầm rú một tiếng.
Lạc Thanh Chu vội vàng nói:
- Tiền bối yên tâm, sau khi vãn bối rời khỏi đây, một chữ cũng sẽ không nói.
Chu Yếm lúc này mới xoay người, nhẹ nhàng nhảy lên, nhảy vào u cốc, lại về tới bên trong thác nước, ngồi xổm ở nơi đó, chậm rãi hồi tưởng lại cố sự đặc sắc vừa mới nghe được.
Lạc Thanh Chu đang muốn đi dắt tay nhỏ Hạ Thiền, đột nhiên phát hiện phía sau đại thụ trước mặt lộ ra một thân ảnh.
Vân Thượng đạo nhân không dám lên tiếng, làm thủ thế cho hắn, lập tức bước nhanh rời đi.
Lạc Thanh Chu lập tức mang theo Hạ Thiền, tăng tốc bước chân tiến vào thông đạo trước mặt.
Vân Thượng đạo nhân ở trong đường hầm chờ bọn hắn, nhìn thấy hắn, lập tức ánh mắt phức tạp nói:
- Lạc công tử thật có bản lĩnh, biên dăm ba câu đã để chính Chu Yếm dâng ra máu tươi. Bần đạo sống hơn nửa đời người, còn là lần đầu tiên nhìn thấy chuyện lạ như này.
Lạc Thanh Chu chắp tay khiêm tốn nói:
- May mắn mà thôi.
Vân Thượng đạo nhân vội vàng lại nhắc nhở:
- Lạc công tử, chuyện của nơi này, ngàn vạn không thể truyền ra ngoài, bần đạo cũng sẽ không nói ra ngoài một chữ, cần phải nhớ kỹ. Còn có, đáp ứng chuyện của Chu Yếm, nhất định phải làm, Lạc công tử chuẩn bị lúc nào lại đến?
Lạc Thanh Chu suy tư một chút, nói:
- Qua hai tháng nữa đi.
Vân Thượng đạo nhân kinh ngạc nói:
- Lâu như vậy?
Lạc Thanh Chu cũng không giấu diếm, nói thẳng:
- Bình máu Chu Yếm này hẳn là đủ để dùng hai tháng, chờ hai tháng sau, ta lại đến lấy.
Vân Thượng đạo nhân: - ...
Lạc Thanh Chu một mặt bình tĩnh nói:
- Đạo trưởng sẽ không cảm thấy tại hạ hèn hạ vô sỉ, lòng tham không đáy đó chứ?
Vân Thượng đạo nhân xấu hổ cười một tiếng, lắc đầu nói:
- Sẽ không, sẽ không.
Lập tức lại nói:
- Đi thôi, nên đi ra, trời bên ngoài đã tối, đoán chừng người nhà của ngươi đã đợi sốt ruột.