Lạc Thanh Chu nhẹ gật đầu, mang theo Hạ Thiền cùng đi ở phía sau hắn đi ra bên ngoài.
Lúc đi tới cửa, Vân Thượng đạo nhân lại nhịn không được hỏi:
- Lạc công tử, cố sự Mỹ Hầu Vương kia của ngươi là tự mình biên, hay là xem ở nơi nào? Cố sự đặc sắc tuyệt luân, bần đạo chưa từng nhìn qua và nghe qua.
Lạc Thanh Chu nói:
- Xem ở trong sách.
Vân Thượng đạo nhân nhìn hắn một cái, nhẹ gật đầu, cũng không hỏi nhiều, mở cửa đá, mang theo hai người đi ra ngoài. Mà trước đây không lâu, Thanh U đạo nhân vừa rời đi.
Lúc này, bên cạnh cầu gỗ.
Mọi người Tần gia đều bày ra sắc mặt khó coi, lâm vào trong bi thống.
Thanh U đạo nhân đứng trên cầu nói:
- Bần đạo ở ngoài cửa hô hồi lâu, bên trong lại không đáp lại. Ai, thời gian trôi qua lâu như vậy, chỉ chỉ sợ quan chủ cũng đã xảy ra chuyện.
Tống Như Nguyệt khóc lên, lại không dám khóc thành tiếng, yên lặng rơi nước mắt.
Tần nhị tiểu thư đứng một bên cầu, ánh mắt nhìn qua cô phong như ẩn như hiện trong mây mù đối diện, thần sắc bình tĩnh, trong mắt lộ ra một vòng quyết tuyệt.
Vẻ mặt Nam Cung Mỹ Kiêu nghiêm túc, chăm chú đứng ở bên cạnh nàng.
Tần đại tiểu thư vẫn như cũ đứng bên vách núi, tắm rửa trăng sáng trắng noãn thăng lên giữa không trung, kinh ngạc ngẩn người.
Đột nhiên, ánh mắt nàng khẽ động, lấy lại tinh thần, nhìn về phía ngọn núi đối diện.
Trên đường nhỏ mây mù che giấu, ba đạo thân ảnh bước nhanh đi ra.
Lúc này, Thanh U đạo nhân đứng trên cầu còn đang nói:
- Các vị, đi về trước đi, hoặc đi trước trong quán ở lại một đêm. Đều đã đi qua một ngày, thật ra, không cần thiết đợi thêm nữa. Chờ đợi thêm nữa...
- Cô gia! Thiền Thiền! Phu nhân, nhị tiểu thư, bọn hắn ra.
Bách Linh đứng bên vách núi đột nhiên nhảy cẫng hoan hô.
Thanh U đạo nhân im bặt mà dừng, vội vàng quay đầu nhìn lại.
Tống Như Nguyệt chấn động thân thể, lập tức lau nước mắt, mở to hai mắt nhìn lại.
Vân Thượng đạo nhân mang theo hai thân ảnh từ trong mây mù đi ra, đi lên cầu gỗ.
Hai người đều hoàn hảo không chút tổn hại.
Lạc Thanh Chu nhìn đám người Tần gia đang mặt mũi tràn đầy kích động nói:
- May mắn không làm nhục mệnh, cầm tới máu Chu Yếm.
- Oa! Cô gia thật lợi hại! Thiền Thiền cũng rất lợi hại!
Bách Linh lập tức hưng phấn vỗ tay.
Châu nhi Mai nhi các nha hoàn cũng đều lập tức vỗ tay theo.
Nam Cung Tuyết Y một bên mặt mũi tràn đầy vui vẻ vỗ tay, là người thứ nhất nghênh đón nói:
- Lạc công tử, ta biết, ngươi khẳng định sẽ trở lại. Có phải đầu Chu Yếm kia, cũng bị tài hoa cùng phong thái của Lạc công tử khuất phục hay không? Ta đoán đầu Chu Yếm kia khẳng định là cái.
Vân Thượng đạo nhân nhìn nàng một cái, nói:
- Đực.
Nam Cung Tuyết Y hì hì cười một tiếng, nói:
- Mặc kệ đực hay cái, khẳng định là bị mị lực của Lạc công tử hàng phục, Lạc công tử quá lợi hại.
Còn muốn nói nữa, Nam Cung Mỹ Kiêu đã lôi nàng đi.
Lạc Thanh Chu căn bản cũng không có liếc nhìn nàng một cái, qua cầu gỗ, đi thẳng tới trước người Tần nhị tiểu thư, đang muốn mở miệng nói chuyện, Tần nhị tiểu thư lại không tị huý, lập tức nhào vào trong ngực của hắn, ôm chặt lấy hắn, trong nháy mắt nước mắt rơi như mưa:
- Thanh Chu ca ca...
Lạc Thanh Chu đình trệ một chút, cũng giơ cánh tay lên, chậm rãi ôm chặt nàng, ánh mắt thấp thỏm nhìn phụ nhân trẻ phía sau lưng nàng một chút.
Tống Như Nguyệt lau lau nước mắt, thấy hắn nhìn đến, trừng mắt một cái, xoay người đi nhìn về phía nơi khác.
Nam Cung Tuyết Y nhìn chăm chú hai người ôm ở cùng nhau, nghiêng đầu sang chỗ khác, lại Tần đại tiểu thư vẫn như cũ đứng ở bên cạnh vách núi một chút, gặp nàng vẫn như cũ thần sắc thanh lãnh, bình tĩnh như lúc ban đầu, không khỏi ở trong lòng âm thầm thở dài: ‘Nữ tử thật rộng lượng, xem ra sau này chỉ cần Lạc công tử thích, lại nhiều nữ tử, hẳn là đều có thể cưới...’
Nam Cung Mỹ Kiêu đứng ở bên cạnh, vẫn như cũ nắm thật chặt cổ tay nàng đang xao động bất an, ánh mắt thì phức tạp nhìn thiếu niên yếu đuối người mặc nho bào kia.
Hạ Thiền ở sau lưng Lạc Thanh Chu, cầm kiếm, yên lặng rời đi, đi tới sau lưng Tần đại tiểu thư.
Bách Linh giữ lại tay nàng, không kịp chờ đợi hỏi:
- Thiền Thiền, mau nói cho ta biết, cô gia thế nào hàng phục đầu thượng cổ hung thú kia?
Những người Tần gia khác cũng đều vây quanh, vểnh tai lắng nghe.
Ánh mắt Hạ Thiền kinh ngạc nhìn hai thân ảnh đang ôm nhau bên kia, trầm mặc một chút, nói:
- Không, biết.
- Vù ——
Gió núi gào thét, lạnh lẽo tập kích người.
Đám người Tần gia dắt dìu nhau, cẩn thận từng li từng tí đi xuống núi.
Thanh U đạo nhân mang theo đèn lồng, ở phía trước dẫn đường.
Trên đường đi tất cả mọi người đang tò mò hỏi thăm hai người Lạc Thanh Chu như thế nào thuần phục con thượng cổ hung thú kia.