Nam Cung Tuyết Y kiên trì nói:
- Khẳng định là Lạc công tử rất có mị lực, không chiến mà tin phục đối phương, đối phương cúi đầu liền bái, chủ động dâng lên máu tươi của mình.
Bách Linh nói:
- Khẳng định là cô gia miệng lưỡi dẻo quẹo, lắc lư đầu thượng cổ hung thú kia, sau đó Thiền Thiền thừa cơ ra tay.
Lạc Thanh Chu bị hỏi phiền, nhân tiện nói:
- Các ngươi hỏi Thiền Thiền đi, ta lúc ấy đi vào liền bị dọa ngất đi, chờ ta tỉnh lại, Thiền Thiền đã cầm về máu Chu Yếm.
Hạ Thiền theo ở phía sau sâu kín nhìn hắn một cái.
Đợi mọi người hỏi lại nàng, nàng lại trả lời ra hai chữ trước kia:
- Không, biết.
Xe ngựa đang chờ ở dưới chân núi.
Thanh U đạo nhân tiễn một đoàn người xuống núi, cáo từ rời đi.
Trước khi đi, tới gần Lạc Thanh Chu, thấp giọng nói:
- Lạc công tử, lần sau có đến, có thể trực tiếp đến hậu sơn, sẽ không có người ngăn cản.
Lạc Thanh Chu nói một tiếng tạ, gặp nàng rời đi, mới đi cùng Tần đại tiểu thư chuẩn bị leo lên xe ngựa phía sau.
Nam Cung Tuyết Y vội nói:
- Lạc công tử, ngồi cùng một chỗ đi. Trên đường nhàm chán, chúng ta có thể tâm sự « Thạch Đầu Ký ». Hôm nay ta chuyên môn đi ra vì ngươi, kết quả còn không có cơ hội hàn huyên với ngươi vài câu, ngươi... Ngô...
Không đợi nàng nói xong, Nam Cung Mỹ Kiêu trực tiếp che miệng của nàng, thô bạo kéo nàng lên chiếc xe ngựa thứ nhất.
Tần nhị tiểu thư nín cười, phất phất tay nói:
- Tỷ phu, bồi tiếp tỷ tỷ đi.
Nói xong, Châu nhi nâng đỡ, đi lên chiếc xe ngựa thứ nhất.
Tống Như Nguyệt nhíu nhíu mày, nhìn người nào đó và con gái lớn nhà mình một chút, do dự một hồi, tựa hồ có lời gì muốn nói, bất quá cuối cùng cũng không nói gì, cũng đi vào trong xe.
Lạc Thanh Chu lúc này mới đi theo đằng sau Tần đại tiểu thư, lên chiếc xe ngựa thứ hai.
Sau khi lên xe, Bách Linh giòn tiếng nói:
- Cô gia, có thể nói cho người ta lời thật không? Ngươi và Thiền Thiền thế nào hàng phục con thượng cổ hung thú kia? Người ta rất hiếu kì.
Lạc Thanh Chu nói:
- Ngươi không phải đã đoán được rồi sao? Tựa như ngươi nói, cô gia dùng miệng lưỡi dẻo quẹo của mình, Thiền Thiền thì dựa vào kiếm pháp vô song, hai người chúng ta phối hợp liền thành công.
Bách Linh lập tức mân mê cái miệng nhỏ nhắn nói:
- Cô gia trả lời quá qua loa.
Lạc Thanh Chu nhắm mắt lại, không tiếp tục để ý đến nàng.
Bách Linh sâu kín nhìn hắn một cái, trong đầu không khỏi nghĩ tới chuyện mỗi đêm bị hắn lén hôn mình.
Từ khi nàng không có để cô gia hôn mình, thái độ cô gia đối với nàng tựa hồ thay đổi, không có thân mật như trước đó.
- Thối cô gia, sắc cô gia, không cho ngươi khi dễ, ngươi liền không để ý tới người ta...
Trong lòng nàng âm thầm nói.
Xe ngựa đi vào đường lớn, bắt đầu chạy nhanh.
Mọi người sớm đã mỏi mệt không chịu nổi, dần dần nhắm hai mắt lại trong lúc xóc nảy.
Lạc Thanh Chu thấy trong xe an tĩnh lại, mới chậm rãi mở mắt ra, phát hiện Tần đại tiểu thư ngồi ở đối diện đang nhìn hắn.
Ánh mắt hai người giao nhau.
Tần Khiêm Gia bỗng nhúc nhích lông mi, tựa hồ muốn tránh đi ánh mắt, lại cảm thấy quá đa nghi, cho nên vẫn như cũ nhìn chằm chằm hắn, mở miệng nói:
- Trang Chu Mộng Điệp, là có ý gì?
Lạc Thanh Chu nghe vậy giật mình, thấy Hạ Thiền cùng Bách Linh bên cạnh đều đang nhắm hai mắt lại, thấp giọng kể lại cố sự Trang Chu Mộng Điệp một lần.
Sau đó nói:
- Mộng không phải mộng, thực không phải thực. Có đôi khi mộng như hiện thực, mà có đôi khi lại là hiện thực như mộng.
Tần Khiêm Gia có chút nhíu mày, rơi vào trầm tư.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, do dự một chút, thấp giọng nói:
- Đại tiểu thư, ta biết được ngươi trước kia trải qua một ít chuyện, cho nên tính tình mới có thể biến thành như bây giờ. Thật ra đại tiểu thư có thể xem chuyện lúc đầu như một giấc mộng, quên đi là được, không cần thiết lại ngày ngày mong nhớ. Nhân sinh vội vàng mấy chục năm, nếu như vẫn luôn sống ở trong quá khứ mà xem nhẹ hiện tại và ngày mai tốt đẹp, chẳng phải rất đáng tiếc?
Tần Khiêm Gia giương mắt, yên tĩnh nhìn hắn, trầm mặc một hồi, nói:
- Ngươi không ghét ta sao?
Lạc Thanh Chu nghe vậy, không khỏi bật cười:
- Ta tại sao phải chán ghét đại tiểu thư? Mặc dù đại tiểu thư lãnh đạm đối với ta, sau khi thành hôn cũng không ở cùng ta... Ở cùng một chỗ, cũng chưa từng coi ta là phu quân, nhưng đại tiểu thư mang cho ta rất nhiều thứ. Có thể nói, mạng của ta và Tiểu Điệp đều là bởi vì đại tiểu thư mà được bảo toàn. Trong lòng ta một mực cảm kích đại tiểu thư, nơi nào sẽ chán ghét.
Tần Khiêm Gia lại nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, thản nhiên nói:
- Ta lừa ngươi.
Ánh mắt Lạc Thanh Chu giật giật, nhìn thoáng qua thiếu nữ bên cạnh nàng, một mặt bình tĩnh nói:
- Đại tiểu thư hoàn toàn lừa ta, nhưng… Ta rất thỏa mãn, cũng rất cảm kích.