Tần nhị tiểu thư đột nhiên cười nói:
- Vi Mặc nói là phải cẩn thận roi của Mỹ Kiêu tỷ nha... Sở Phi Dương ca ca...
Lạc Thanh Chu: - ...
Ra khỏi hẻm nhỏ.
Lạc Thanh Chu lắc mình biến hoá, đã là một thiếu niên người mặc trang phục màu đen, bộ dáng thông thường.
Trên đỉnh đầu, mặt trời đã bắt đầu ngả về tây.
Hắn mướn một chiếc xe ngựa ở ngã tư đường, rất nhanh ra khỏi thành.
Lúc đang đi trò chuyện cùng đại thúc đánh xe biết được. Ngoài thành mười dặm có một chuồng ngựa, có thể lấy tiền thuê ngựa.
Muốn đi vào Vân Vụ sơn mạch, chỉ có thể cưỡi ngựa.
Có nhiều chỗ con đường chật hẹp, đồng thời đầy vũng bùn, xe ngựa không qua được.
Mà cưỡi ngựa có tốc độ nhanh hơn nhiều.
Hao tốn một chút bạc, vào chuồng ngựa thuê một con tuấn mã màu nâu.
Sau khi hỏi rõ đường liền cưỡi ngựa chạy tới Vân Vụ sơn mạch.
Hắn trước kia chưa hề cưỡi qua ngựa, bất quá vẫn biết một chút cưỡi ngựa như thế nào, huống chi hắn hiện tại đã là một tên võ giả, điều động tự nhiên đơn giản hơn nhiều.
Mới đầu còn không dám chạy nhanh.
Chạy một đoạn lộ trình, bắt đầu tăng nhanh tốc độ.
Bốn vó tuấn mã như bay, bên tai gió táp gào thét, đại thụ cảnh vật hai bên nhanh chóng rút lui, cả người từ trên xuống dưới, như đang ở trên mây.
Mặc dù xóc nảy, nhưng có một phen tư vị đặc biệt.
Một đường phi nhanh, mãi cho đến lúc chạng vạng mới đi tới chân núi Vân Vụ sơn mạch.
Vừa ngoặt vào một đầu đường nhỏ, phía trước đột nhiên xuất hiện một chiếc xe ngựa.
Bánh xe bên phải xe ngựa đang hãm vào bên trong vũng bùn, toàn bộ xe ngựa nghiêng ở nơi đó.
Một phu xe đang cố hết sức nâng bánh xe.
Phía sau xe ngựa, một mỹ phụ trẻ tuổi dáng người nở nang đang cầm khăn tay, mặt mũi tràn đầy lo lắng đứng ở nơi đó.
Nghe được tiếng vó ngựa, mỹ phụ trẻ tuổi quay đầu, nhìn thấy hắn lập tức quay người ngoắc nói:
- Công tử, giúp đỡ chút!
Lạc Thanh Chu hãm lại tốc độ, đi đến trước mặt nàng, ghì cương ngựa.
Mỹ phụ trẻ tuổi ngửa đầu, dùng khăn tay lau sạch mồ hôi sáng lấp lánh chỗ cổ, trước ngực chập trùng lên xuống, mặt mũi tràn đầy lo lắng nói:
- Công tử, xe ngựa của chúng ta rơi vào trong hố, cầu công tử hỗ trợ nâng lên một chút.
Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua chiếc xe ngựa, xoay người xuống ngựa.
Mặt mũi mỹ phụ trẻ tuổi tràn đầy cảm kích:
- Đa tạ công tử, vừa rồi thiếp thân ngăn cản mấy người, cũng không có người chịu hỗ trợ, còn có một nữ tử ghê tởm, không giúp đỡ còn chưa tính, lại còn muốn vung roi quất ta, ai, thế đạo này.
Lạc Thanh Chu nghe vậy, dừng bước lại, nhìn nàng nói:
- Nữ tử vung roi kia đi qua bao lâu rồi?
Trẻ tuổi mỹ phụ đáp.
- Vừa qua khỏi không lâu.
Lạc Thanh Chu lại hỏi:
- Có phải dáng người rất tốt, rất xinh đẹp hay không?
Ánh mắt mỹ phụ trẻ tuổi cổ quái nhìn hắn một cái, gật đầu nói:
- Dáng người hoàn toàn rất tốt, ngực lớn eo nhỏ cái mông vểnh lên, mà chân lại thật dài, bộ dáng cũng rất xinh đẹp, chỉ là tính tình rất lớn. Chẳng lẽ công tử nhận biết?
Lạc Thanh Chu cúi đầu liếc qua bộ ngực cao vút của nàng, nói:
- Có lớn như ngực của ngươi không?
Mỹ phụ trẻ tuổi lập tức sững sờ, mặt mũi lập tức tràn đầy đỏ bừng nói:
- Công tử, ngươi... Ngươi thật là xấu...
Lạc Thanh Chu nói:
- Còn có tệ hơn đây này.
Vừa rồi dứt lời, ‘Oanh’ một tiếng, đột nhiên đập một quyền vào lồng ngực của nàng, trực tiếp đập nàng bay ra ngoài.
- Cạch!
Vừa hay đập cửa sau xe ngựa đến nhão nhoẹt.
Trong xe, hai tên đại hán đang cầm cương đao ngồi xổm ở nơi đó bị động tĩnh làm giật mình.
Phu xe đang cố gắng nâng bánh xe lập tức nhảy dựng lên, nắm chặt nắm đấm, quần áo toàn thân phồng lên.
Mỹ phụ trẻ tuổi ngã vào trong xe, ngực bị lõm, lại lập tức ngồi dậy từ trên xe ngựa, ánh mắt phẫn nộ mà kinh nghi, miệng há ra, ‘Oa’ một tiếng phun ra một ngụm máu tươi.
Lạc Thanh Chu cầm nắm đấm, mặt không thay đổi nhìn nàng.
- Võ... Võ Sư trung kỳ...
Một tên đại hán trong xe cảm nhận được khí tức hắn ra quyền, lập tức biến sắc, cương đao trong tay bắt đầu run rẩy.
Bọn hắn bốn người, tu vi cao nhất chính là mỹ phụ trẻ tuổi, mà nàng cũng chỉ là tu vi Võ Sư sơ kỳ.
Mỹ phụ trẻ tuổi dùng tay áo lau đi máu tươi trên khóe miệng, xuống xe ngựa, quả quyết nhận thua nói:
- Công tử, là chúng ta có mắt không biết Thái Sơn. Công tử nếu chịu thả chúng ta một ngựa, thiếp thân nguyện ý hầu hạ công tử một lần ở trong xe ngựa, như thế nào?
Lạc Thanh Chu nhìn nàng nói:
- Vì sao muốn ở trong xe ngựa? Ta cảm thấy bên ngoài cũng không tệ.
Đầu lông mày của mỹ phụ trẻ tuổi co quắp một chút, nhưng không có bất cứ do dự nào, trực tiếp che lấy xương sườn bị gãy, đi đến trước mặt hắn nói:
- Nếu công tử thích ở bên ngoài, tự nhiên cũng có thể.