- Thân phận phụ nhân kia không đơn giản, chỉ sợ thổ phỉ xung quanh Vân Vụ sơn mạch lần này sẽ gặp tai ương.
- Vậy cũng không nhất định, Độc Nhãn Ngưu ở chỗ này tung hoành vài chục năm, đắc tội rất nhiều võ giả và thế lực, hiện tại không phải sống thật tốt. Vân Vụ sơn mạch địa thế phức tạp, có rất ít người dám vào đi chỗ sâu, Độc Nhãn Ngưu quen thuộc hoàn cảnh nơi này hơn bất kỳ ai khác, cho dù đánh không lại, người khác cũng không nhất định đuổi theo kịp bọn hắn.
- Cũng đúng.
Năm tên nam tử trên một bàn khác thì đang trò chuyện một chủ đề khác.
- Các ngươi có thấy cô nương vừa rồi kia không? Muốn dáng người có dáng người, muốn bộ dáng có bộ dáng, so với những gái lầu xanh nội thành còn đẹp mắt hơn rất nhiều. Chính là nhìn tính tình có chút lớn, lão tử đi lên chào hỏi một tiếng, kém chút đã ăn một roi, mẹ nó, chờ một lúc lên núi, để cho nàng đẹp mắt.
- Ha ha, lão ngũ, ngươi chính là sắc quỷ đầu thai, trông thấy nữ nhân liền muốn đè lên cưỡi. Cô nương kia thật không đơn giản, chỉ là nhẫn trữ vật trên ngón tay của nàng đang đeo kia, đoán chừng bán ngươi đi cũng mua không nổi. Chúng ta còn muốn đi săn, ít gây chuyện.
- Bên người nàng chỉ mang theo một vị phụ nhân, sợ cái gì, nhìn tuổi của nàng, nhiều nhất là mười mấy tuổi, tu vi khẳng định cũng cao không đến đâu. Chờ một lúc chúng ta nếu gặp được...
Nói đến đây, âm thanh đột nhiên nhỏ đi.
Lạc Thanh Chu quay đầu nhìn lại.
Năm người kia đầu tụ cùng một chỗ, thấp giọng nói chuyện, trong mắt một tên nam tử gầy nhỏ trong đó lóe ra vẻ hưng phấn mà hèn mọn.
Lạc Thanh Chu nhìn chằm chằm con mắt hắn, nam tử gầy nhỏ tựa hồ có phát giác, ngẩng đầu nhìn một chút, vừa rồi nhìn thấy ánh mắt của hắn, lập tức sầm mặt lại, vỗ bàn một cái nói:
- Tiểu tử, ngươi nhìn cái gì?
- Nhìn ngươi thế nào?
Một tên nam tử to lớn ở bên một bàn khác nghe vậy đột nhiên vô ý thức đứng lên trừng mắt quát.
Nam tử gầy nhỏ sửng sốt một chút, vội vàng cười làm lành nói:
- Huynh đệ, ta không nói ngươi, ta đang nói tiểu tử kia.
Nói rồi chỉ chỉ Lạc Thanh Chu.
Hán tử to con liếc qua, lúc này mới ngồi xuống, tiếp tục thảo luận chuyện thổ phỉ Vân Vụ sơn mạch.
Nam tử gầy nhỏ lập tức lại hung tợn trừng mắt nhìn Lạc Thanh Chu, nói:
- Tiểu tử, nói chuyện với ngươi đấy!
Lạc Thanh Chu trực tiếp đứng người lên, đi tới.
Tiểu nhị vội vàng bưng ấm trà từ trong tiệm đi ra, chuẩn bị khuyên can.
Bên ngoài quán trà đột nhiên an tĩnh lại.
Lúc Lạc Thanh Chu đi qua, năm tên nam tử kia lập tức đồng loạt đứng lên.
Người một bàn khác cũng đều ngừng nói chuyện.
Nam tử gầy nhỏ cười lạnh nói:
- Thế nào, tiểu tử, muốn so tay cùng tiểu gia một chút à?
Bốn người khác đều nhìn chằm chằm
Lạc Thanh Chu đi tới gần, chắp tay nói:
- Tại hạ tới là muốn hỏi một chút, chư vị có phải chuẩn bị tiến vào Vân Vụ sơn mạch hay không? Người nhà tại hạ hôm qua đi vào trong núi mất tích, đến nay chưa về, cho nên hôm nay chuẩn bị đến đây tìm kiếm. Chỉ là lần đầu tiên tới, không biết đường đi, sợ đi vào lạc đường, cho nên nếu chư vị có đi vào, có thể mang theo tại hạ cùng một chỗ?
Năm người sửng sốt một chút, đang muốn khoát tay từ chối, Lạc Thanh Chu lại nói:
- Đương nhiên, sẽ không để cho chư vị giúp không công.
Nói rồi, hắn giơ tay trái lên lộ ra nhẫn trữ vật trên ngón tay, vuốt ve một chút, lấy ra một túi đầy kim tệ từ bên trong, nói:
- Nếu như chư vị thuận tiện mang tại hạ đi vào, một vạn kim tệ này, coi như làm thù lao cho chư vị.
Vừa nghe lời này, năm người sững sờ một lúc, trong mắt lập tức lộ ra vui mừng tham lam, mấy người một bàn khác cũng đều lấp lóe tinh quang trong mắt.
Nam tử gầy nhỏ lườm nhẫn trữ vật trên ngón tay của hắn một chút, lập tức gương mặt tươi cười nói:
- Thuận tiện, đương nhiên thuận tiện. Bất quá tiểu huynh đệ, muốn giao kim tệ trước, ngươi nói thế nào?
Lạc Thanh Chu trực tiếp đem một túi kim tệ trong tay đưa tới trước mặt hắn, nói:
- Đương nhiên có thể.
Tiểu nhị thiếu nữ ở một bên thấy thế, vội vàng thấp giọng nhắc nhở:
- Công tử, trước đặt cọc một chút kim tệ là được.
- Ngươi chen miệng cái gì? Đi qua một bên hóng gió đi.
Nam tử gầy nhỏ đoạt lấy kim tệ, nghiêm nghị quát.
Thiếu nữ lập tức cúi đầu, không dám lên tiếng nữa.
Lạc Thanh Chu cười nói:
- Không sao đâu, ta tín nhiệm mấy vị huynh đệ này.
Nam tử gầy nhỏ cân cân kim tệ trong tay, mặt mày lập tức hớn hở nói:
- Tiểu huynh đệ yên tâm, chúng ta không chỉ giúp ngươi dẫn đường, sẽ còn giúp ngươi tìm người, ngươi bỏ ra một vạn kim tệ tuyệt đối không lỗ.
Lạc Thanh Chu chắp tay nói:
- Đa tạ.
Nam tử gầy nhỏ cười hắc hắc, lại nhìn chằm chằm trên dưới đánh giá hắn một phen.