Nương Tử Nhà Ta, Không Thích Hợp (Dịch Full)

Chương 939 - Chương 939: Khẩn Thiết Bạo Địch, Vôi Tái Hiện (1)

Chương 939: Khẩn thiết bạo địch, vôi tái hiện (1) Chương 939: Khẩn thiết bạo địch, vôi tái hiện (1)

Lạc Thanh Chu nhìn con mắt hắn, nghe được trong lòng của hắn nói: 【 Cái tiểu tử đần này đoán chừng là lần đầu tiên một mình đi ra ngoài, ngay cả câu nói tài không lộ ra ngoài cũng không biết. Hắn tùy tiện đã lấy ra một vạn kim tệ, lại còn đeo nhẫn trữ vật có giá trị không nhỏ, trên người hẳn là còn có không ít bảo bối 】

- Tiểu huynh đệ, ăn cơm trước, cơm nước xong xuôi chúng ta liền xuất phát.

Nam tử gầy nhỏ sợ hắn đổi ý, trực tiếp thu hồi kim tệ, bắt đầu ngồi xuống gặm đùi gà.

Lạc Thanh Chu không có nói thêm, quay người về tới chỗ ngồi của mình.

Tiểu nhị bưng tới nước trà cùng một mâm lớn thịt bò, để lên bàn, sau đó xích lại gần hắn thấp giọng nói:

- Công tử phải cẩn thận, mấy người kia chỉ sợ không phải người tốt.

Nói xong cúi đầu bước nhanh rời đi.

Thiếu nữ có dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, bộ dáng phổ thông, trên trán còn có một vết sẹo, nhìn tuổi tác bất quá chừng mười ba mười bốn tuổi.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, cũng không nói chuyện, cúi đầu bắt đầu ăn thịt bò.

Năm người bên kia đã bắt đầu xì xào bàn tán.

Mấy người một bàn khác cũng liên tiếp nhìn về phía hắn bên này.

Thần sắc Lạc Thanh Chu bình tĩnh, rất nhanh đã ăn hết sạch một mâm thịt bò lớn, lại uống cạn sạch một bình nước trà.

Hắn đứng dậy thanh toán bạc, đi tới năm người kia.

Lúc này, trời chiều đã rủ xuống đỉnh núi, bóng đêm lập tức sẽ bao phủ xuống.

Năm người cũng đều đứng lên, trả tiền, mặt mũi tràn đầy hữu hảo cùng nhiệt tình nói với hắn lời nói, mang theo hắn cùng một chỗ tiến vào núi rừng.

Đợi bọn hắn đi xa, mấy người một bàn còn lại kia mới thấp giọng nghị luận.

- Tiểu tử kia nhìn quá đần độn, bất quá trên người lại có nhẫn trữ vật, thoạt nhìn là công tử nhà giàu nào đó, chúng ta muốn theo sau nhìn hay không?

- Được rồi, không nên gây chuyện, trời sắp tối, lão nương nhà ta và thiếp thất đang ở trong nhà chờ ta đây, ta phải nhanh đi về.

- Đây chẳng phải tiện nghi mấy tên kia.

- Tham tiện nghi sớm muộn gì cũng sẽ trả giá đắt. Hôm nay tiểu tử kia ngốc, cho nên mới tự mình đụng vào, chờ lần sau mấy người kia nếu gặp được người lợi hại, lại muốn tham tiền tài của người ta, có khả năng hối hận cũng không kịp.

- Lão Vương nói rất đúng, thường đi bên bờ sông, nào có không ướt giày, chúng ta không tham cái tiện nghi này.

Mấy người lại hàn huyên một hồi, ăn cơm xong, đi chuồng ngựa dắt ngựa, ra khỏi núi.

Màn đêm buông xuống.

Trong quán trà yên tĩnh trở lại.

Thiếu nữ thu thập mấy cái bàn, vào nhà nói:

- Cha, vị công tử kia thật ngu, đoán chừng là không ra được.

Một hán tử trung niên bưng một chậu thịt bò, từ trong phòng bếp đi ra, nói:

- Làm sao ngươi biết hắn ngốc?

Thiếu nữ nói:

- Một mình hắn tới đây, còn lộ ra cái nhẫn trữ vật trước mặt đám người kia, mà tiện tay lấy ra một vạn kim tệ làm phí dẫn đường, cái này còn không ngốc?

Hán tử trung niên đi đến trước tấm thớt, cầm đao lên, một bên cắt thịt bò, một bên nói:

- Tiểu Thất à, có ít người nhìn ngốc, thật ra đều thông minh hơn so với ai khác, mà có ít người nhìn thông minh, thật ra còn ngốc hơn so với ai khác. Cha mỗi lần mang ngươi lên núi đi săn đều nhắc nhở qua ngươi, thợ săn cao minh nhất thường thường sẽ lấy tư thái như con mồi xuất hiện, ngươi quên rồi sao?

Thiếu nữ nghi ngờ nói:

- Cha, ý của người là nói, vị công tử kia thật ra là giả ngu?

Trung niên hán tử ngẩng đầu nhìn về phía nàng nói:

- Cái này thì cha không biết. Cha chỉ nói cho ngươi, không nên tùy tiện khinh thị bất cứ người nào. Thiếu niên kia nói không chừng thâm tàng bất lộ, cũng khó nói hoàn toàn chính là kẻ ngu, ai có thể biết.

Thiếu nữ thở dài một hơi, không có lại nói tiếp, đi qua rửa tay, giúp hắn cất kỹ thịt bò đã được cắt gọn.

Trong núi rừng, yên tĩnh im ắng.

Một vòng trăng tròn thăng lên giữa không trung, chiếu xuống dưới.

Khi sương mù bao phủ xuống, toàn bộ núi rừng âm khí âm u, âm lãnh dị thường.

Ngẫu nhiên có vài tiếng kêu kỳ quái truyền đến từ trong núi sâu, nghe làm cho người ta rùng mình.

Năm người mang theo Lạc Thanh Chu, thuận một con đường nhỏ, đi vào chỗ sâu trong dãy núi.

Đường núi càng đi càng gập ghềnh.

Có nhiều chỗ, cần leo lên đá lớn mới có thể đi qua.

Trên đường đi, Lạc Thanh Chu và năm người hàn huyên vài câu.

Lại đi trong chốc lát, nam tử gầy nhỏ đột nhiên mở miệng hỏi:

- Tiểu huynh đệ họ gì?

Lạc Thanh Chu đáp.

- Tại hạ họ Sở.

Nam tử gầy nhỏ cười nói:

- Nghe khẩu âm, không giống như là người của kinh đô.

Lạc Thanh Chu nói:

- Vân Châu bên kia, vừa chuyển nhà tới.

Nam tử gầy nhỏ nghe vậy, nhìn mấy người khác.

Lạc Thanh Chu nghe được trong lòng của hắn nói: 【 Vừa chuyển đến kinh đô, xem ra không có bối cảnh, khó trách người nhà mất tích, cũng chỉ có một mình hắn đến tìm, vậy thì dễ làm】.

Bình Luận (0)
Comment