Nương Tử Nhà Ta, Không Thích Hợp (Dịch Full)

Chương 941 - Chương 941: Khẩn Thiết Bạo Địch, Vôi Tái Hiện (3)

Chương 941: Khẩn thiết bạo địch, vôi tái hiện (3) Chương 941: Khẩn thiết bạo địch, vôi tái hiện (3)

Lực phòng ngự của cảnh giới Võ Sư trung kỳ toàn bộ bày ra tại thời khắc này.

- Oanh!

Một tiếng bạo hưởng vang lên, song quyền va chạm.

Một quyền của hắn trực tiếp đánh gãy xương tay võ giả có tu vi Võ Sư sơ kỳ, đánh hắn ta bay ra ngoài.

Ba tên võ giả khác đập ở trên người hắn, bị da thịt hắn cứng cỏi đánh tan mất hơn phân nửa lực lượng.

Thân thể hắn chấn động, trong cổ họng đột nhiên ‘Ò.... Ò...’ phát ra một tiếng trâu kêu vang dội.

Lập tức như đạn pháo ra khỏi nòng bay về phía nam tử gầy nhỏ sau lưng, ‘Phanh’ một tiếng, trực tiếp đụng hắn bay ra ngoài.

Trước ngực nam tử gầy nhỏ trong nháy mắt sụp đổ, trái tim trực tiếp bị xương sườn gãy vỡ đâm xuyên.

Hắn ta nặng nề mà té ngã trên mặt đất, lập tức lại nhảy lên một cái, nắm chặt nắm đấm, cứng lại tại chỗ, trừng to mắt nhìn thiếu niên trước mắt đột nhiên biến thành ma quỷ, gương mặt dữ tợn mà nói:

- Ngươi... Ngươi không phải...

- Phốc ——

Hắn ta đột nhiên há mồm phun ra một ngụm máu tươi, thân thể mềm nhũn, ngã trên mặt đất, co quắp mấy lần, triệt để mất mạng.

Còn lại hai tên nam tử không có thụ thương bị hù sợ vỡ mật, co cẳng chạy về phía trước.

Nhưng lấy thực lực của hai người, như thế nào trốn được?

- Sưu ——

Lạc Thanh Chu đột nhiên đột ngột phi lên từ mặt đất, trực tiếp nhảy tới giữa không trung, lập tức như diều hâu đáp xuống, đập xuống một quyền.

- Oanh!

Bạo hưởng một tiếng, lôi điện vờn quanh.

Một tên nam tử trong đó nháy mắt bị nện trúng đầu nổ tan, mất mạng tại chỗ, ngay cả hồn phách đều trong nháy mắt bị lôi điện đốt cho hôi phi yên diệt!

Tiếp đó, Lạc Thanh Chu lại nhảy lên một cái, đuổi kịp còn tên nam tử còn lại chỉ có cảnh giới Luyện Tạng, một quyền kết liễu hắn ta.

Sau đó xoay người, đi đến tên võ giả lợi hại nhất.

Lúc này, mặt mũi người võ giả kia tràn đầy vôi trắng và máu tươi, xương mặt sụp đổ, hai tay đứt gãy, muốn chạy trốn, nhưng lại không biết nên chạy về hướng nào, nghe được âm thanh, đành phải hoảng sợ hô:

- Huynh đệ tha mạng! Lưu ta một mạng, ta đem bảy lão bà của mình đều cho ngươi, còn có...

- Oanh!

Không đợi hắn ta nói xong, Lạc Thanh Chu đột nhiên tung ra một quyền đập vào bộ ngực của hắn ta, trực tiếp đập hắn ta bay ra ngoài.

- Oanh! Oanh! Oanh!

Hắn lại nhảy lên giữa không trung, liên tiếp đập lên ba quyền.

Đợi nam tử kia hạ xuống, lôi điện tư tư rung động trên nắm tay của hắn, lại đánh ra một quyền cuối cùng, hủy thi diệt hồn.

Tiếp đó, hắn lại đi đến một tên nam tử sau cùng, một quyền đập vỡ đầu của hắn ta.

Gặp năm người đều triệt để mất mạng hồn phi phách tán, hắn mới đi đến trước thi thể của tên nam tử gầy nhỏ kia, móc ra túi trữ vật từ trên người hắn, đang muốn lật xem, đột nhiên nghe được sau lưng truyền đến từng tiếng bước chân dồn dập.

Hắn cơ hồ không có chút gì do dự, lập tức kéo căng da thịt hai chân, đột nhiên nhảy lên, nhanh chóng rời đi.

Hai thân ảnh trong nháy mắt đã lao ra từ trong bóng đêm.

Trong đó là một đạo thân ảnh cao gầy, nhìn thân ảnh mơ hồ vừa

biến mất trong bóng đêm phía trước, trong mắt lộ ra một tia kinh nghi bất định.

Lập tức, ánh mắt của nàng nhìn về phía thi thể trên đất.

- Xoạt!

Trong tay phụ nhân sau lưng có cầm một cây đuốc, chiếu sáng mặt đất.

Lập tức, chiếu sáng khuôn mặt dữ tợn đáng sợ của một cỗ thi thể trong đó.

Khuôn mặt kia đã sụp đổ vặn vẹo, nhìn dị thường đáng sợ, trên gương mặt tràn đầy máu tươi kia còn dính một chút bột phấn.

- Mộc di, đưa lửa cho ta!

Thân ảnh cao gầy đột nhiên ngồi xổm xuống, đưa tay nhận lấy cây đuốc, tới gần khuôn mặt dữ tợn kia.

- Tiểu thư, tựa như là... Là vôi... Lại có người giúp chúng ta giết bọn hắn...

Phụ nhân ngẩn người, ánh mắt cổ quái nhìn thiếu nữ trước mắt.

Đi ra hẻm núi.

Phía trước rộng mở trong sáng, tia sáng cũng sáng hơn rất nhiều.

Lạc Thanh Chu nhờ ánh trăng, đi về phía bắc.

Theo nam tử gầy nhỏ nói, phía bắc hơn hai mươi dặm có một chỗ u cốc gần nhất.

Bọn người nhị ca lần đầu tiên tới nơi này, khẳng định chọn đi tìm u cốc gần nhất.

Cho nên mặc kệ bọn hắn bây giờ có ở nơi đó hay không, hắn đều muốn đi nhìn xem thế nào.

Hắn quay đầu nhìn thoáng qua, có chút đáng tiếc.

Không có điều tra có trên người của bốn người khác, có lẽ có không ít thứ đáng giá.

Bất quá, hắn cũng không có hối hận.

Ở loại địa phương này, tham lam sẽ chỉ làm mình đưa vào mạng nhỏ.

Dù lần này không có chuyện, lần tiếp theo có lẽ không có vận khí tốt như vậy.

Thấy tốt thì lấy, thời khắc đều cảnh giác, mới có thể giảm nguy hiểm xuống đến mức thấp nhất.

Hai người đuổi theo sau lưng kia không biết là đồng bọn đối phương, hay là những võ giả khác, nhưng dù tình huống như thế nào, hắn đều phải phòng ngừa chạm mặt bọn hắn.

Bình Luận (0)
Comment