Có cây gậy này trong tay, hắn thậm chí đang suy tư, về sau muốn từ bỏ quyền cước công pháp, trực tiếp tu luyện côn pháp hay không.
Chẳng qua nếu như gặp được những người có vũ khí phù văn gia trì hoặc vật liệu đặc thù chế tác, đoán chừng không có dễ đánh gãy như vậy.
- Ngao ô ——
Đúng vào lúc này, trong bóng đen phía trước đột nhiên truyền đến một tiếng dã thú rống to.
Trong lòng hắn xiết chặt, lập tức nắm chặt gậy gỗ đen nhánh trong tay, đi tới.
Phía trước đột nhiên xuất hiện lít nha lít nhít hai mắt phát sáng, cùng từng thân ảnh hình thể khổng lồ.
Nhìn kỹ lại giống như một đám sư tử.
Bất quá hình thể những thân ảnh kia lớn hơn sư tử nhiều, đồng thời, khí thế cũng muốn đáng sợ hơn nhiều, hẳn là một đám sư tử thành yêu (yêu sư).
Lúc này, đám yêu sư kia đang vây quanh một cây đại thụ.
Trên cây, một thân ảnh đang ngồi xổm, trong tay thân ảnh kia đang giơ một cây đuốc, đang cúi đầu run giọng hét phẫn nộ.
Đám yêu sư kia tựa hồ có chút kiêng kị cây đuốc trong tay hắn ta, một mực đảo quanh vây quanh ở dưới gốc cây, miệng gầm nhẹ, lại không cam lòng rời đi.
Trong không khí có mùi da lông thịt bị đốt cháy khét.
Lông tóc trên đầu mấy con trong đó tựa hồ đã không còn.
Lạc Thanh Chu thả chậm bước chân, núp ở bên trong một mảng cây bụi, định thần nhìn lại bên trên đại thụ.
Người kia trần trụi nửa người trên, là một nam tử trẻ tuổi, trên bờ vai tựa hồ đã bị thương, trên cánh tay tràn đầy máu tươi.
Lạc Thanh Chu đang cẩn thận quan sát, người kia đột nhiên nhìn qua phía hắn nơi này hô to.
- Huynh đệ, mau cứu ta! Ta cho ngươi một vạn kim tệ.
Lạc Thanh Chu trốn ở bên trong cây bụi, không nhúc nhích.
- Hai vạn! Hai vạn kim tệ!
- Mười vạn! Mười vạn như thế nào?
Nam tử trẻ tuổi kia thấy hắn vẫn không có động tĩnh, đột nhiên móc ra một bao đồ lớn từ trong ngực, ném tới hắn bên này.
- Ba!
Bụi cỏ bị ép mở ra, Lạc Thanh Chu bại lộ.
Những yêu sư vây quanh ở dưới cây đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, toàn bộ lao về phía hắn.
- Ha ha ha ha...
Nam tử trên cây, nhìn có chút hả hê cười ha hả, chuẩn bị xuống cây.
Lạc Thanh Chu đứng lên từ trong bụi cỏ, thân thể hơi cong, ánh mắt nhìn chằm chằm hai mắt đầu Sư Vương đang vọt tới trước, thần hồn trong cơ thể ngưng tụ, hồn lực súc tích, yết hầu thít chặt, đợi con Sư Vương kia chạy tới cách hắn chỉ có ba bốn mét, hắn đột nhiên hé miệng, từ bên trong yết hầu bộc phát ra một tiếng gầm thét có thể phá tan đá lớn.
- Oanh!
Thần hồn đầu Sư Vương kia lập tức chấn động, trong đầu đột nhiên ‘Ầm ầm’ vang lên một tiếng sấm nổ, đầu trong nháy mắt trống rỗng, cuống quít ngừng chân.
Nó ngốc trệ ở tại chỗ mấy giây, lập tức chảy ra nước tiểu, hoảng sợ kêu rên một tiếng, xoay người bỏ chạy.
Đám yêu sư khác sau lưng thấy thế sững sờ, còn chưa kịp phản ứng, Lạc Thanh Chu đã cầm trong tay gậy gỗ đen nhánh trực tiếp đi lên, bay lên một côn, ‘Phanh’ một tiếng đánh một con yêu sư trong đó bay ra ngoài.
Yêu sư khác thấy một màn này, lại nghe được tiếng Sư Vương kêu rên, nơi nào còn dám lưu lại, lập tức giải tán, co cẳng chạy trối chết.
Tên nam tử trẻ tuổi kia mới nhảy xuống từ trên cây, gặp một màn này, lập tức biến sắc, cũng vội vàng xoay người liền chạy.
Da thịt hai chân Lạc Thanh Chu kéo căng, ‘Sưu’ một tiếng nhảy ra ngoài, chạy nhảy vọt mấy lần liền rơi vào sau lưng hắn, một gậy đập lên.
- Ầm!
Nam tử trẻ tuổi đang hối hả chạy nhanh trực tiếp bị đập bay ra ngoài, nặng nề mà bò tới trên mặt đất, xương sống sau lưng đứt gãy, phía sau lưng lõm xuống.
Hắn há to mồm, đột nhiên phát ra một tiếng kêu thảm thê lương mà thống khổ, lập tức quay đầu cầu xin tha thứ:
- Huynh đệ tha mạng, ta sai rồi, ta cho ngươi kim tệ...
Lạc Thanh Chu đi đến trước mặt hắn, cây gậy trong tay chống đỡ tại phía chỗ xương sống lưng đứt gãy của hắn, hơi chút dùng sức, nam tử trẻ tuổi ‘A’ một tiếng phát ra tiếng gào thét kinh thiên động địa.
- Ta hỏi, ngươi đáp.
Lạc Thanh Chu chống cây gậy, trực tiếp mở miệng nói:
- Thấy qua những người khác ở chỗ này hay không?
Nam tử trẻ tuổi chịu đựng đau nhức kịch liệt, hoảng hốt vội nói:
- Nhìn qua, nhìn qua.
- Mấy người.
- Bảy tám người, ta cùng bọn hắn tổ đội đến đây.
Trong lòng Lạc Thanh Chu khẽ động, hỏi tiếp.
- Bọn hắn đi hướng nào?
Nam tử trẻ tuổi khóc ròng nói:
- Chúng ta gặp được ong độc công kích, tách nhau ra, bọn hắn hình như chạy về phía Tây...
Lạc Thanh Chu nói:
- Biết tên của bọn hắn không? Hoặc là họ?
Nam tử trẻ tuổi run rẩy nói:
- Bọn hắn chưa hề nói, bất quá một đôi trong đó tựa như là phụ tử, người trung niên kia hay mở miệng nói tục, đặc biệt thích mắng chửi người, con của hắn giống như kêu Xuyên nhi gì đó...