Trong cốc, cỏ cây tươi tốt, muôn hồng nghìn tía, nhưng lại yên tĩnh rất quỷ dị, hương vị trong không khí cũng không dễ ngửi.
Hắn thuận theo đường nhỏ bị cỏ xanh che giấu, đi sâu vào trong u cốc.
Mới vừa đi một khoảng cách, đột nhiên phát hiện trong bụi cỏ trước mặt nằm một vật, chờ hắn đi đến chỗ gần, phát hiện kia là thi thể của một yêu báo.
Đầu Yêu báo bị đánh vỡ nát, xương cốt trên người cũng bị đánh đứt gãy, con mắt mở to, chết không nhắm mắt.
Một mùi hôi thối nhàn nhạt từ trên người nó bay ra.
Từ cỗ thi thể này đến xem, hẳn là ban ngày mới bị người giết chết.
Võ giả tiến đến săn giết yêu thú, khẳng định sẽ mang theo thi thể đi, dù sao một con yêu báo có thể bán được không ít tiền.
Nhưng yêu báo này lại bị vứt bỏ ở chỗ này.
Hoặc là đối phương căn bản cũng không quan tâm chút tiền ấy, lại hoặc là đối phương lúc ấy đang có việc gấp, không lo được thi thể yêu báo.
Có phải là mấy người nhị ca bọn hắn hay không?
Lạc Thanh Chu một bên tự hỏi, một bên ngồi xuống, vươn tay, chuẩn bị lật xem một chút vết thương khác trên người yêu báo.
Đúng vào lúc này, trong cái miệng yêu báo đang mở ra đột nhiên ‘Sưu’ nhảy ra một con chuột lông xanh, răng nanh lộ ra ngoài, hai mắt tinh hồng, gương mặt dữ tợn nhào về phía hắn.
Lạc Thanh Chu giật nảy mình, ‘Oanh’ một quyền đánh tới, trực tiếp đánh bay con chuột kia ra ngoài, bị mất mạng tại chỗ.
Lần này động tĩnh tựa hồ đã quấy rầy yêu báo trên đất.
Thi thể yeu báo vậy mà bắt đầu chuyển động, con mắt miệng lỗ mũi, cổ, phần bụng, thậm chí cái đuôi đều bắt đầu nhúc nhích.
- Phốc!
Đột nhiên, một đầu Rết khổng lồ màu sắc sặc sỡ từ trong con ngươi bên phải của yêu báo bò ra.
Sau đó, các loại độc trùng màu đen đột nhiên lao ra từ các nơi trên thi thể rách nát của yêu báo, nhanh chóng ngọ nguậy, nhìn qua làm cho người ta tê cả da đầu.
Lạc Thanh Chu nhìn đến rùng mình, nơi nào còn dám lại đợi thêm, ‘Phốc phốc phốc’ liên tục vãi mấy bồng vôi, bao phủ thi thể yêu báo và những độc trùng kia, sau đó bước nhanh rời đi.
Vừa đi về phía trước một khoảng cách, đột nhiên ngửi được một mùi máu tươi nồng đậm truyền đến.
Thuận mùi máu tươi đi thẳng về phía trước, đột nhiên phát hiện trên đồng cỏ cách đó không xa có thi thể một đầu mãng xà đang nằm.
Mãng xà kia trưởng thành thô to như thân cây, chiều cao hơn mười mét, đầu và thân thể đã tách rời.
Bụi cỏ bên trên mặt đất tràn đầy vết tích cùng vết máu nhấp nhô.
Một vài độc trùng đang hưng phấn bò qua bò lại, tiến vào chui ra trên thi thể mãng xà.
Lạc Thanh Chu nhìn mấy lần, không có dừng lại, tiếp tục đi lên phía trước.
Con đường trước mặt đột nhiên trở nên ẩm ướt.
Trên mặt đất bắt đầu xuất hiện nước đọng.
Lại quẹo qua một chỗ ngoặt, phía trước rộng mở trong sáng, xuất hiện một mảnh rừng cây thưa thớt.
Một mùi ẩm ướt mà hư thối từ trong rừng cây phía trước truyền đến.
Đợi hắn đi đến chỗ gần mới phát hiện kia là một mảng đầm lầy rất lớn, trên mặt đất xuất hiện rất nhiều vũng bùn.
Có vài vũng bùn còn đang chậm rãi ngọ nguậy, bốc lên bọt nước.
Đồng thời, Lạc Thanh Chu đột nhiên phát hiện một vài dấu chân xốc xếch, cẩn thận quan sát một hồi, chí ít có bảy tám người đi qua từ nơi này.
Dám người Tần nhị ca hết thảy chỉ có bốn người.
Ngoại trừ Tần Văn Chính ra, còn có Chu Thông Chu quản gia, cùng chất nhi Chu quản gia Tuần Tiến.
Tuần Tiến là sau khi Tần gia xử lý xong sản nghiệp mới đến, bởi vì Tần phủ thiếu người, cho nên kêu hắn gia nhập, hắn cũng không có tu luyện qua.
Không biết bên trong những dấu chân này phải chăng có bọn hắn.
Trong lòng Lạc Thanh Chu sầu lo, nhìn dưới mặt đất, cẩn thận từng li từng tí đi thẳng về phía trước, tiến vào đầm lầy.
Vừa đi theo những dấu chân kia một khoảng cách, đột nhiên phát hiện bên cạnh một vũng bùn trước mặt có một chiếc giày màu đen.
Hắn lập tức đi tới, ngồi xuống quan sát, bên trong vũng bùn bên cạnh đột nhiên ‘Bá’ nhảy lên một cái mồm to đầy máu đầy răng nanh, một ngụm cắn tới phía hắn.
Lạc Thanh Chu sớm có phòng bị, trong tay lóe lên côn ảnh, ‘Bá’ đập tới.
- Ầm!
Cái mồm to đầy máu lập tức bị đánh nát nhừ, huyết nhục vẩy ra.
Nhìn kỹ, là một đầu cá sấu hình thể to lớn.
Thân thể cá sấu lớn lộn một vòng, ngã vào trong vũng bùn, lập tức ở bên trong vũng bùn thống khổ quay cuồng, máu tươi rất nhanh nhuộm đỏ toàn bộ vũng bùn.
Lạc Thanh Chu cầm trong tay gậy gỗ đen nhánh, nhìn chằm chằm nó nhìn một hồi, mới tiếp tục đi đến phía trước.
Chỉ cần không phải gặp võ giả có các loại võ kỹ linh hoạt đa dạng, cùng yêu thú đẳng cấp hơi cao có kĩ năng thiên phú, cây gậy trong tay hắn có thể xưng vô địch.
Ngay cả đầu thượng cổ hung thú kia của Thanh Vân quan đều bị hắn đánh một gậy gãy đầu ngón tay, thân thể huyết nhục của những yêu thú này tự nhiên càng không chịu nổi một kích.