Lạc Thanh Chu gật đầu nói:
- Tốt, đa tạ Đao tỷ.
Đao tỷ nhoẻn miệng cười, nói:
- Về sau có khả năng là gọi sư tỷ nha.
Lạc Thanh Chu cũng cười cười, không có lại nói tiếp.
- Đi thôi, ta mời ngươi ăn cơm trưa.
Đao tỷ phóng khoáng khua tay nói.
Lúc này, nữ tử bên trong thuyền hoa lại ngoắc ngoắc ta la lên:
- Công tử, xuống chơi đi, nơi này chơi rất vui.
Lạc Thanh Chu bước nhanh rời đi.
Đao tỷ nhìn trong hồ một chút, đột nhiên híp híp con ngươi, quay đầu hỏi:
- Sở Phi Dương, nếu ta vừa rồi không có xuất hiện, có phải ngươi đã lên thuyền hay không?
Lạc Thanh Chu nói:
- Ta là hạng người như vậy sao?
Đao tỷ nói:
- Ngươi đương nhiên là người như vậy. Dù sao chân nữ tử vừa rồi kia...
Lạc Thanh Chu: - ...
Lúc xế trưa.
Bầu trời vẫn lờ mờ như cũ, mưa thu vẫn như cũ rơi li ti không ngừng.
Hai người tìm một tửu quán, chọn bốn món nhắm, lại lấy một bầu rượu, một bên trò chuyện Mạc Thành, vừa uống rượu dùng bữa.
Ăn cơm trưa xong.
Hai người đi dạo cửa hàng chuyên bán vật dụng cho võ giả, sau đó đã hẹn thời gian đêm mai gặp mặt, mỗi người về nhà.
Lạc Thanh Chu trở về, vợ chồng Tần Văn Chính, Tần nhị tiểu thư và Nam Cung Mỹ Kiêu đang ăn cơm trong phòng ăn.
Gặp hắn trở về, Tống Như Nguyệt vội vàng đứng lên hỏi:
- Thanh Chu, thế nào? Bằng hữu kia của ngươi có nước mắt Hỏa Hồ không?
Lạc Thanh Chu lấy ra một bình sứ từ trong tay áo, nói:
- Đã lấy tới tay.
Vừa nghe lời này, mọi người đều thở dài một hơi.
Mặt mũi Tống Như Nguyệt tràn đầy kích động nói:
- Quá tốt rồi, quá tốt rồi, chờ lấy được thêm sương sớm trên Huyền Thiên Ngọc Nữ thụ trong Đoan Vương phủ, chúng ta có thể nấu thuốc.
Tần Văn Chính mở miệng nói:
- Thanh Chu, người ta cho ngươi thứ quý giá như thế, ngươi xem có thời gian thích hợp, mời vị bằng hữu kia của ngươi tới nhà ăn một bữa cơm, chúng ta ở trước mặt cảm tạ một chút.
Tống Như Nguyệt cũng vội nói:
- Đúng đúng đúng, Thanh Chu, ngươi mời bằng hữu kia đến nhà ăn cơm, nhạc mẫu tự mình xuống bếp.
Lạc Thanh Chu vừa muốn nói chuyện, Tần nhị tiểu thư nhẹ giọng mở miệng nói:
- Phụ thân, mẫu thân, chuyện này các ngươi cũng không cần quan tâm, giao cho Thanh Chu ca ca đi làm đi. Nói không chừng người ta không thích đến nhà ăn cơm, cũng không thích nhiều người, đến lúc đó để Thanh Chu ca ca đơn độc mời hắn ở bên ngoài ăn một bữa là được, như thế người ta cũng tự tại một chút.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn nàng một cái, hai đầu lông mày lộ ra vẻ trầm tư.
Tần Văn Chính nghe vậy nghĩ nghĩ, gật đầu nói:
- Đúng thế. Thanh Chu, chờ một lúc ta dặn phòng thu chi lấy cho ngươi một trăm lượng bạc đi qua, đến lúc đó ngươi hảo hảo cảm tạ người ta một phen.
Lạc Thanh Chu nhẹ gật đầu, thấy bọn họ đều đang dùng cơm, cáo từ nói:
- Vậy ta đi về trước. Ta đã vừa rồi đến nhà gặp bằng hữu kia đã ăn no.
Nói xong, cáo từ rời đi.
Đi tới cửa, Nam Cung Mỹ Kiêu đột nhiên mở miệng nói:
- Chờ một lúc ta đi tìm ngươi, chúng ta đi Đoan Vương phủ bồi Tiểu Nhuỵ đá bóng.
Lạc Thanh Chu nói:
- Được.
Chờ hắn rời đi, mặt mũi Tống Như Nguyệt tràn đầy lo lắng nói:
- Lão gia, không thể cho hắn nhiều bạc như vậy. Cho mười lượng là đủ rồi, ăn bữa cơm mà thôi, không phí bao nhiêu bạc đâu. Miễn cho bọn hắn sau khi cơm nước xong, lại đi chỗ nào lêu lổng.
Tần Văn Chính nhíu mày, nói:
- Nàng vẫn không tin Thanh Chu? Trong khoảng thời gian đến kinh đô, Thanh Chu người ta còn làm chưa đủ tốt?
Tống Như Nguyệt vểnh vểnh miệng, nói:
- Ta không phải không tin hắn, là không tin những bằng hữu của hắn. Người đọc sách đều thích đi dạo thanh lâu, ngươi cũng không phải không biết. Chờ bọn hắn uống chút rượu, vị bằng hữu kia giật dây, nói không chừng liền...
Nam Cung Mỹ Kiêu đột nhiên nói:
- Dì không cần lo lắng, đến lúc đó ta đi chung với hắn, ta rất muốn nhìn một chút vị bằng hữu này của hắn rốt cuộc là ai, trong nhà vậy mà nuôi linh vật như Hỏa Hồ.
Tống Như Nguyệt nghe xong, lập tức mặt mày hớn hở:
- Có Mỹ Kiêu đi theo, vậy thì không sao.
Tần nhị tiểu thư nhìn nàng một cái, cúi đầu yên lặng ăn cơm.
Lạc Thanh Chu cũng không trở về Trích Tiên cư.
Hắn đi tới Linh Thiền Nguyệt cung.
Trên đường đi trái lo phải nghĩ, luôn cảm thấy nên nói lời xin lỗi Tần đại tiểu thư về chuyện hồi sáng.
Nếu không lại truyền đến tai nhạc mẫu đại nhân, đoán chừng càng hỏng bét.
- Đông! Đông! Đông!
Hắn đi tới cửa, đưa tay gõ cửa.
Trong nội viện vang lên âm thanh thanh thúy của Bách Linh:
- Bại hoại nào đang gõ cửa? Xưng tên ra.
Lạc Thanh Chu nói:
- Bách Linh, mở cửa ra.
Bách Linh lập tức nói:
- Không mở! Cô gia, ngươi về sau đừng đến nữa, nếu không Thiền Thiền sẽ không tha cho ngươi. Ngươi khi dễ tiểu thư, Thiền Thiền rất tức giận.