Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói:
- Bách Linh, ta tới xin lỗi đại tiểu thư, ngươi mở cửa ra.
Bách Linh nói:
- Không cần, đại tiểu thư sẽ không tha thứ cho ngươi, ngươi đi đi.
Lạc Thanh Chu không có nói tiếp, đừng ngoài cửa đứng hồi lâu, đang muốn quay người rời đi, cửa sân ‘Kẹt kẹt’ một tiếng mở ra.
Bách Linh cầm một cây dù hoa, tức giận nhìn hắn chằm chằm nói:
- Cô gia, ngươi cũng phải xin lỗi ta.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng chằm chằm trong chốc lát, trực tiếp hỏi:
- Tối hôm qua ai làm ta mê choáng?
Bách Linh xoay người rời đi, nói:
- Cô gia, đại tiểu thư ngồi ở trong lương đình phía sau, Thiền Thiền cũng ở đó, khi đi nói xin lỗi nhớ kỹ thái độ thành khẩn một chút, nếu không kiếm của Thiền Thiền cũng sẽ không tha cho cô gia.
Nói xong, bước nhanh chạy vào trong phòng, biến mất không thấy gì nữa.
Lạc Thanh Chu miễn cưỡng khen một tiếng, tiến vào trong viện, từ đường nhỏ một bên đi vào hậu hoa viên.
Vừa tới cửa ra vào đột nhiên nghe được một hồi tiếng đàn du dương truyền đến.
Trong hậu hoa viên, có người đang đánh đàn?
Mưa thu, rơi tí tách.
Trong lương đình, Tần đại tiểu thư một bộ váy áo tuyết trắng, không nhiễm trần thế, xinh đẹp như vẽ ngồi ở trước bàn đá đánh đàn.
Mười ngón tay ngọc nhỏ dài xanh nhạt đặt ở bên trên dây đàn, đánh lê nhấn vò, như bươm bướm đang nhẹ nhàng nhảy múa trong bụi hoa, nhẹ nhàng uyển chuyển, làm cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Hạ Thiền một bộ váy áo xanh nhạt cầm kiếm, đứng ở bên cạnh, chuyên chú lắng nghe.
Lạc Thanh Chu đứng ở ngoài cửa tròn nghe một hồi, đợi sau khi kết thúc một khúc, mới miễn cưỡng khen hay, đi vào.
Hạ Thiền quay đầu nhìn hắn.
Lạc Thanh Chu có chút nâng dù lên cao, cũng nhìn về phía nàng.
Đợi đi vào đình nghỉ mát, hắn thu dù, xoay người cúi đầu, thở dài hành lễ:
- Đại tiểu thư, ta đến bồi tội cho ngươi. Chuyện sáng nay là tại hạ thất lễ, ta tưởng là Bách Linh, hi vọng đại tiểu thư không cần để ở trong lòng.
Ngón tay trắng nõn thon dài của Tần Khiêm Gia, nhẹ nhàng đặt ở bên trên dây đàn, ngẩng đầu, thanh lãnh nhìn hắn, ngữ khí thản nhiên nói:
- Không sao đâu.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, trong lòng âm thầm thở dài một hơi, lại nói:
- Còn hi vọng đại tiểu thư đừng nói cho nhạc mẫu đại nhân và nhị tiểu thư, miễn cho các nàng hiểu lầm.
Bách Linh đột nhiên ở dưới mái hiên nói:
- Cô gia, ta đã nói cho nhị tiểu thư, nhị tiểu thư nói đêm nay sẽ tìm ngươi tính sổ.
Lạc Thanh Chu quay đầu nhìn nàng.
Bách Linh quyệt miệng nói:
- Cô gia đường đường là nam tử hán, dám làm thì dám nhận. Ngươi đã ôm tiểu thư nhà ta, vì sao không dám thừa nhận? Cho dù là hiểu lầm, cũng là ôm thật, không phải sao?
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói:
- Ngươi nói rất đúng.
Lập tức gật đầu nói:
- Ta đích xác ôm, cho nên không nên giấu diếm. Ngươi có thể nói cho nhị tiểu thư, cũng không cần nói cho phu nhân. Ngươi biết tính tình của nàng, ta sợ đến lúc đó sẽ gây nên hiểu lầm.
Bách Linh nói:
- Thế cô gia làm như thế nào đền bù? Chỉ xin lỗi bồi tội là không thể được.
Lạc Thanh Chu suy tư một chút, quay đầu, chắp tay nói:
- Đại tiểu thư, ngươi còn muốn nghe « Xạ Điêu Anh Hùng Truyện » lần trước không?
Bách Linh lập tức nói:
- Muốn nghe! Cô gia, tiểu thư muốn nghe.
Lạc Thanh Chu không có để ý nàng, đưa mắt nhìn thiếu nữ thanh lãnh như tuyết, duy mỹ như tiên trước mặt.
Tần Khiêm Gia trầm mặc một hồi, mới nói:
- Nhân vật bên trong, ta không quá thích.
Lạc Thanh Chu nghe vậy, phụ họa.
- Hoàn toàn chính xác, đều là một chút nhân vật kỳ kỳ quái quái, mà nhân vật nam chính ngây ngốc, không có gì thú vị.
Hắn nghĩ nghĩ, nói:
- Đại tiểu thư, ta chỗ này còn có một bộ « Thần Điêu Hiệp Lữ », ngươi có muốn nghe một chút hay không? Nhân vật nữ bên trong có chút giống như ngươi... Chính là câu chuyện về một thiếu niên cụt tay và cô cô của hắn, cô cô hắn cũng là sư phụ của hắn.
Ánh mắt Tần Khiêm Gia thâm thúy nhìn hắn, không nói gì thêm.
Lạc Thanh Chu cho rằng nàng không thích, lại suy nghĩ nghĩ, nói:
- Kia còn có một bộ khác, bên trong có các loại cao thủ dùng kiếm, ta cảm thấy Hạ Thiền hẳn sẽ thích. Như là Độc Cô Cửu Kiếm, Tịch Tà kiếm pháp vân vân.
Hạ Thiền nhìn hắn, tựa hồ muốn nói chuyện, bất quá cuối cùng không có mở miệng.
Tần Khiêm Gia lại trầm mặc trong chốc lát, mới thản nhiên nói:
- Trước kể « Thần Điêu Hiệp Lữ » đi.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, nói:
- Được.
Bách Linh lập tức thu lại dù hoa, từ dưới mái hiên đi tới, tiến vào đình nghỉ mát, núp ở bên cạnh Hạ Thiền, dựng lên lỗ tai.
Lạc Thanh Chu suy tư một chút, quyết định cắt giảm một vài tình tiết không thích hợp cho thiếu nhi.
Tỉ như nói, Tiểu Long Nữ thất thân, rơi xuống Tuyệt Tình Cốc bị người nhặt được vân vân.