- Quận chúa, ta sắp bắt đầu.
Lạc Thanh Chu lui lại mấy bước, đột nhiên chạy lấy đà đến trước bóng da, đột nhiên giơ lên đùi phải, ‘Phanh’ một tiếng đá bóng ra ngoài.
Nam Cung Tiểu Nhuỵ đứng trước cầu môn, ‘Phốc phốc’ một tiếng, bật cười, đứng thẳng người lên.
Bóng da đột nhiên bay ra ngoài chỗ cách phía bên phải nàng hơn năm mét, ngay cả cột dọc cầu môn cũng không có đụng phải.
Bên ngoài sân lập tức vang lên tiếng Nam Cung Khác và đám người vương phủ cười vang.
- Lạc Thanh Chu, đồ đần! Ha ha ha...
Nam Cung Tiểu Nhuỵ rất vui vẻ.
Người hầu đứng ở bên ngoài sân bóng, lập tức đi nhặt bóng rồi ném vào sân.
Lạc Thanh Chu đi qua nhặt lên bóng da, lại đặt ở chỗ chếch với cầu môn một góc bốn mươi lăm độ, chuẩn bị sút gôn.
Nam Cung Tiểu Nhuỵ lập tức xoay người, cúi người, trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Lạc Thanh Chu hít thở sâu một hơi, bắt đầu lui lại.
Nam Cung Mỹ Kiêu đi theo tới, ánh mắt nghiêm túc nhìn hắn, thấp giọng nói:
- Lạc Thanh Chu, không được che giấu, lấy ra bản lĩnh thật sự, nếu như ngươi đá không vào liền phí công nhọc sức.
Lạc Thanh Chu nhẹ gật đầu, nhìn chằm chằm con ngươi vị tiểu quận chúa, lập tức chạy đến trước bóng da, đột nhiên giơ lên đùi phải, hung hăng đá tới bóng da trên đất.
- Xùy ——
- Ầm!
Một cước đá trật.
Bởi vì tốc độ hắn bắn vọt quá nhanh, dùng khí lực quá lớn, chân trái đột nhiên trượt đi, đặt mông ngã sấp xuống mặt đất, hai chân dài trực tiếp dựng thẳng lên trên trời.
- Phốc ——
- Ha ha ha ha ha ha...
- Ha ha ha ha ha...
Nam Cung Tiểu Nhuỵ và đám người vương phủ ôm bụng cười rộ, cười đến gập người như con tôm, cơ hồ té ngã.
Gương mặt Nam Cung Mỹ Kiêu nóng lên, quay đầu, không đành lòng tận mắt nhìn thấy bộ dáng chật vật và mất mặt kia của hắn.
Trong lúc nhất thời, trong ngoài sân bóng đều là từng tiếng cười vang không ngừng, vui mừng hớn hở.
Lạc Thanh Chu đứng lên từ dưới đất, che lấy cái mông, khập khiễng đi đến trước bóng da, nói:
- Quận chúa, lần này có tính không?
Nam Cung Tiểu Nhuỵ ôm bụng, lại cười ha ha trong chốc lát, xoa xoa nước mắt do bật cười, khoát tay nói:
- Không tính, không tính, ngươi... Ha ha, tiếp tục, còn có hai lần cơ hội, ha ha ha...
- Quận chúa, ta đến rồi.
Lạc Thanh Chu nhắc nhở một câu, tựa hồ sợ té nữa, không tiếp tục lui lại chạy lấy đà, trực tiếp đứng tại chỗ, nâng lên một cước, đá bóng sút gôn!
- Ba!
Nam Cung Tiểu Nhuỵ đưa tay tiếp được, ôm vào trong lòng, hì hì cười nói:
- Lạc Thanh Chu, ngươi trưa nay không có ăn cơm à? Làm sao khí lực nhỏ như vậy? Còn có một cơ hội cuối cùng, nếu ngươi đá không vào, hừ, ngươi liền xong rồi.
Nói rồi thả quả đá trong tay cho hắn, tinh chuẩn rơi vào trước mặt hắn.
Lạc Thanh Chu ôm lấy quả bóng, lại đặt ở trên hướng thẳng tắp cầu môn, chuẩn bị sút gôn.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhanh chân đi tới, vẻ mặt nghiêm túc thấp giọng nói:
- Lạc Thanh Chu, cần chạy lấy đà, giả bộ như đá về bên phải, chân trái trụ vững, dùng chân còn lại đá về bên trái của nàng. Một lần cuối cùng nhất định phải đá đi vào, nếu không sương sớm trên Huyền Thiên Ngọc Nữ thụ liền không có.
Lạc Thanh Chu nhẹ gật đầu, ánh mắt nhìn về phía quận chúa la lỵ trước cầu môn, lui về phía sau mấy bước.
Lúc này, giữa sân đều an tĩnh lại.
Mọi người đều nín thở ngưng thần, nhìn một quả cuối cùng này của hắn.
Nam Cung Mỹ Kiêu cau mày, trên mặt lộ ra thần sắc khẩn trương.
Nam Cung Tiểu Nhuỵ thì có chút xoay người, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm bóng da và hai chân của hắn.
Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua tròng mắt của nàng, đột nhiên chạy, giả bộ như dùng chân phải đá bóng, đợi chạy đến trước bóng da, chân trái đột nhiên nâng lên, ‘Xùy’ một tiếng đá ra ngoài.
Kết quả chân trái không có nhắm ngay quả bóng, chỉ xẹt nhẹ qua bên trên bóng da.
- Ba!
Hắn lại đặt mông quẳng ngồi xuống đất.
Mà bóng da kia thì lấy tốc độ rất chật vật lăn về phía cầu môn.
- Ha ha ha ha...
Bên ngoài sân lần nữa bạo phát ra một trận tiếng cười to.
Nam Cung Mỹ Kiêu che mắt, thở dài một hơi, không tiếp tục nhìn.
Nam Cung Tiểu Nhuỵ tươi cười đầy mặt, đứng ở nơi đó không hề động, trơ mắt nhìn bóng da lăn đến trước mặt mình, vừa muốn đụng vào trên chân nàng, nàng đột nhiên nhấc chân, bóng da lăn qua, lại chậm rãi lăn tiến vào bên trong cầu môn.
Tiếng cười to bên ngoài sân đột nhiên đình chỉ.
Nam Cung Tiểu Nhuỵ quay đầu nhìn lại, gặp bóng da tiến vào cầu môn, lập tức hì hì cười một tiếng, vỗ tay, nhảy cẫng reo hò nói:
- Lạc Thanh Chu, tiến vào, rất tuyệt nha!
Nam Cung Mỹ Kiêu nghe được âm thanh, lập tức thả tay xuống, mở mắt ra nhìn lại, lập tức sững sờ, mặt mũi tràn đầy kinh nghi.
Đám người bên ngoài sân ngốc trệ một chút, nghị luận ầm ĩ.