Nam Cung Khác cười nói:
- Tiểu Nhuỵ đây là chơi vui vẻ, cố ý để hắn thắng. Tiểu tử kia ngược lại đánh bậy đánh bạ, thuận theo tính tình của Tiểu Nhuỵ.
Đại nhi tử bên cạnh hắn cười nói:
- Cha, nếu như tiểu tử kia thật đá vào, chỉ sợ Tiểu Nhuỵ sẽ thẹn quá hóa giận, càng sẽ không cho bọn hắn sương sớm trên Huyền Thiên Ngọc Nữ thụ.
Nam Cung Khác gật đầu nói:
- Hoàn toàn chính xác.
Bên trong sân bóng.
Lạc Thanh Chu chật vật từ dưới đất bò dậy, xoa cái mông, nhìn bóng da lăn vào cầu môn, mặt mũi tràn đầy khó tin nói:
- Quận chúa, ta thật đá vào?
Nam Cung Tiểu Nhuỵ đi qua ôm bóng ra, hì hì cười nói:
- Thật, thật đã đá vào. Lạc Thanh Chu, thì ra ngươi lợi hại như vậy, không chỉ có chụp bóng lợi hại, còn có thể sút gôn, thật là một nhân tài, về sau cứ đi theo bản quận chúa, có được hay không?
Lạc Thanh Chu nói:
- Quận chúa, đến lúc đó đi trong cung đá bóng, ta có thể làm đá bóng trên hàng công không? Ta không muốn làm thủ môn, đứng ở nơi đó không động quá nhàm chán.
Vừa nghe lời này, nụ cười trên mặt Nam Cung Tiểu Nhuỵ lập tức cứng một chút, nhanh chóng từ chối nói:
- Khó mà làm được, ngươi chỉ có thể làm thủ môn. Chúng ta đã đủ người đá công rồi, mà lại ngươi chụp bóng mới là lợi hại nhất, về phần ngươi sút gôn, ha ha...
- Ha ha.
Lạc Thanh Chu cũng nhếch miệng ha ha theo một tiếng.
- Ha ha ha ha... Lạc Thanh Chu, nhìn ngươi thật là ngu.
Nam Cung Tiểu Nhuỵ thấy hắn bị mất mặt như vậy lại còn ‘Ha ha’ cười theo mình, hơn nữa còn thật sự cho rằng chính hắn đá bóng giỏi, lại nhịn không được ôm bụng nở nụ cười.
Cười hơn nửa ngày, mới ngừng lại được, nói:
- Được rồi, bắt đầu luyện bóng đi, ngươi đi chụp bóng. Mỹ Kiêu tỷ, đến lúc đó ngươi cũng cần tham gia, ngươi làm đá công cho chúng ta.
Nam Cung Mỹ Kiêu gật đầu nói:
- Được.
Nàng xoay người, đối mặt với cái lưng của Lạc Thanh Chu, ánh mắt lộ ra vẻ nghi ngờ nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn, lúc sắp đến cầu môn, đột nhiên đuổi kịp hắn, thấp giọng nói:
- Lạc Thanh Chu, ngươi có phải đang cố ý đùa nàng vui vẻ hay không? Có phải ngươi biết cho dù ngươi thua, nàng cũng sẽ không đổi ý hay không?
Lạc Thanh Chu chớp chớp mắt, nói:
- Quận chúa, ta không nghĩ nhiều như vậy. Ta thật chỉ biết bắt bóng, sẽ không đá bóng.
Nam Cung Mỹ Kiêu híp híp con ngươi, nói:
- Ngươi thề, nếu như ngươi nói láo, ngươi vĩnh viễn không chiếm được Vi Mặc.
Trong lòng Lạc Thanh Chu nói thầm: ‘Ta không lấy được Tần nhị tiểu thư, Tần nhị tiểu thư có được ta cũng là giống nhau’.
Bất quá hắn cũng không có thề.
- Tại sao ta phải thề? Ta có nói láo hay không, lại có quan hệ thế nào với quận chúa? Quận chúa quản quá rộng đi?
Lạc Thanh Chu trực tiếp phản bác nàng.
Trên mặt Nam Cung Mỹ Kiêu lập tức lộ ra vẻ tức giận:
- Lạc Thanh Chu, lá gan của ngươi thật lớn, dám có thái độ như vậy đối với bản quận chúa? Chán sống hả?
Lạc Thanh Chu không kiêu ngạo không tự ti nói:
- Quận chúa, từ hôm qua khi ngươi truyền thụ cho ta vôi đại pháp, ta đã không có xem ngươi là quận chúa, ta coi ngươi là vôi nữ hiệp, không phải chính ngươi dạy cho ta những thứ này sao?
- Nếu là nữ hiệp, thì phải có lòng dạ rộng lớn, sao có thể vì chút chuyện nhỏ này mà tức giận? Nếu như bị vôi hiệp khác thấy được, chẳng phải sẽ trở thành trò cười cho người ta?
Nam Cung Mỹ Kiêu: - ...
Nàng đột nhiên sầm mặt lại, nói:
- Nơi nào còn có vôi hiệp khác?
Lạc Thanh Chu nghiêm túc nói:
- Quận chúa không phải truyền thụ cho ta vôi đại pháp sao? Chờ ta học thành tài, không phải sẽ trở thành một vôi hiệp khác sao?
- Phốc phốc!
Nam Cung Mỹ Kiêu lập tức ‘Phốc phốc’ một tiếng, bị bộ dáng chững chạc đàng hoàng của hắn đùa bật cười, lập tức lại châm chọc nói:
- Chỉ với chút bản lĩnh ấy của ngươi, ngay cả đá bóng thôi cũng thấy chật vật, cũng xứng xưng với hai chữ vôi hiệp?
Lạc Thanh Chu nói:
- Không phải có quận chúa dạy ta sao? Quận chúa lợi hại như vậy, nhất định có thể dạy bảo ta thành người tài ba. Đến lúc đó ta xuất sư, cùng quận chúa song hiệp xuất hành, thần đến vung thần, phật đến phun phật, tiếu ngạo giang hồ, thiên hạ vô địch! Ai dám khinh thường vôi hiệp chúng ta, đổ ập xuống một bồng vôi, lại vung thêm vài túi, cam đoan để hắn khóc hô tha mạng.
Trên mặt Nam Cung Mỹ Kiêu mang theo ý cười, trong mắt cũng lộ ra một tia thần sắc hoảng hốt, cảm xúc tựa hồ đột nhiên trở nên sa sút, cười nhạt một tiếng, nói:
- Vậy ngươi cố gắng.
Lúc hai người đang nói chuyện, Nam Cung Tiểu Nhuỵ đối diện không kiên nhẫn lớn tiếng hô:
- Hai người các ngươi làm sao còn đang lề mà lề mề, có chuyện gì muốn thì thầm có thể về nhà lại nói hay không? Nếu còn không đá, bản quận chúa sẽ tức giận.