Nam Cung Mỹ Kiêu đã tỉnh hồn, vội vàng chạy tới, chuẩn bị đoạt bóng.
Mặt trời rất nhanh từ chính không chìm vào chân trời. Sau đó lại khuất dần sau núi xanh.
Lúc màn đêm buông xuống, bên ngoài sân đã được đốt đầy đèn lồng.
Nam Cung Tiểu Nhuỵ lúc này mới vẫn chưa thỏa mãn nói:
- Đều tại các ngươi, tới muộn như vậy, còn vào sân thân mật cùng nhau quá lâu, người ta cũng còn chưa có chơi chán đây.
Nam Cung Khác vội vàng cười rạng rỡ nói:
- Tiểu Nhị, ngày mai lại chơi, để hai người Mỹ Kiêu tỷ của ngươi mau đi trở về nghỉ ngơi thôi, nghỉ ngơi tốt, ngày mai mới có tinh lực chơi với ngươi.
Nam Cung Tiểu Nhuỵ cầm khăn mặt, lau sạch mồ hôi trong cổ, mất hứng nói:
- Được rồi, mau trở về đi. Xế chiều ngày mai đến sớm, nếu lại đến trễ, sương sớm Huyền Thiên Ngọc Nữ thụ kia, các ngươi nghĩ đều đừng nghĩ, hừ.
Nam Cung Mỹ Kiêu mang theo Lạc Thanh Chu cáo từ rời đi.
Trời tối, hai bên đường phố đã phủ lên rất nhiều đèn lồng.
Mộc di đánh xe ngựa, ở phía ngoài nói:
- Tiểu thư, thời gian không còn sớm, chúng ta nếu đi ngoại thành, chờ một lúc trở về, chỉ sợ cửa thành đã đóng, không về được nội thành.
Lạc Thanh Chu nghe vậy, vội vàng nói:
- Quận chúa, vậy để ta xuống thuê xe ngựa ra khỏi thành là được, các ngươi không cần đưa ta.
Nam Cung Mỹ Kiêu nghĩ nghĩ, nhìn hắn nói:
- Nếu không, ngươi đêm nay đừng trở về, đi vào phủ chúng ta ở một đêm đi. Ngày mai chúng ta trực tiếp đi Đoan Vương phủ bồi Tiểu Nhuỵ đá bóng, như thế cũng không sợ đến muộn, ngươi cảm thấy thế nào?
Lạc Thanh Chu lập tức từ chối nói:
- Không được, ta nếu không quay về, nhị tiểu thư và Tiểu Điệp sẽ lo lắng, nhạc mẫu...
Nam Cung Mỹ Kiêu nói thẳng:
- Ta sẽ phái người ở ngoại thành đi thông báo.
Lạc Thanh Chu vẫn như cũ từ chối:
- Quận chúa, để cho ta xuống đi, chính ta trở về là được, không cần phiền phức quận chúa.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn hắn chằm chằm thêm vài lần, nói với phía ngoài:
- Mộc di, ra khỏi thành đi, đêm nay không cần trở về, ta ngủ với Vi Mặc.
- Vâng, tiểu thư.
Mộc di không có nhiều lời, đáp ứng một tiếng, tiếp tục đánh xe.
Lúc đi qua tiệm sách Mặc Tuyết, Nam Cung Mỹ Kiêu đột nhiên vén màn cửa lên, đầu nhô ra hô to:
- Tuyết Y, đêm nay ta đến ngủ với Vi Mặc, bảo mẫu thân không cần lo lắng.
Nói xong, rụt đầu trở về, đóng lại màn cửa.
Nam Cung Tuyết Y đang ngồi ở chỗ cửa ra vào đọc sách, nghe được tiếng hô cuống quít đứng lên, đuổi theo, nhìn xe ngựa hô:
- Mỹ Kiêu, chờ ta một chút, ta và ngươi cùng một chỗ, mang ta đi cùng một chỗ với! Ta đã rất lâu cũng không có đi ra ngoài, ta cũng muốn ngủ với Vi Mặc...
Nam Cung Mỹ Kiêu ngồi ở trong xe, không nhúc nhích, giả bộ như không có nghe thấy.
Xe ngựa rất nhanh đi xa.
Nam Cung Tuyết Y dừng ở đằng sau, thở gấp phì phò, tức giận đến dậm chân.
Trong xe.
Nam Cung Mỹ Kiêu lại nhìn chằm chằm Lạc Thanh Chu một hồi, nhàn nhạt mở miệng nói:
- Ta vừa rồi chỉ thăm dò ngươi, ngươi thật sự cho rằng ta sẽ đơn độc mời ngươi đi vào trong phủ của ta ở một đêm? Ta cũng không phải Tuyết Y mà không biết liêm sỉ như vậy.
Lạc Thanh Chu ‘A’ một tiếng, không nói gì.
Nam Cung Mỹ Kiêu trầm mặc một hồi nói:
- Ta đã hỏi thăm tin tức, ngày kia chúng ta sẽ tiến cung đi đá bóng. Đến lúc đó Trưởng công chúa hẳn là cũng sẽ đi xem, còn có hoàng hậu và những người khác, thậm chí Thánh thượng có khả năng cũng sẽ đi xem.
- Lạc Thanh Chu, ngươi và Trưởng công chúa có quan hệ không ít, hi vọng đến lúc đó ngươi cần phải nhịn xuống, không được mắt đi mày lại cùng với nàng, cẩn thận đưa tới họa sát thân, liên lụy Tần gia.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng nói:
- Nguy hiểm như vậy?
Nam Cung Mỹ Kiêu trầm giọng nói:
- Cho dù không có quá nguy hiểm, ngươi cũng nên nghĩ về hướng nguy hiểm nhất, bởi vì ngươi bây giờ đại biểu không phải một mình ngươi, ngươi bây giờ là người có nhà, bất cứ lúc nào đều phải chú ý cẩn thận.
Lạc Thanh Chu nhíu mày, nói:
- Ta biết, đa tạ quận chúa nhắc nhở.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn bên ngoài một chút, lạnh lùng thốt:
- Gọi ta vôi nữ hiệp.
Lạc Thanh Chu: - ... Vôi nữ hiệp.
- Muốn mua vôi luyện tập chưa?
- ... Tạm thời không cần.
- Hừ, chờ ngươi gặp được nguy hiểm, ngươi sẽ hối hận không có sớm luyện tập vôi với bản nữ hiệp.
- Vôi nữ hiệp, trên người của ta không có tiền, trước tiên có thể cho ta mượn mấy túi luyện tập không?
- Ha ha, ngươi lừa gạt quỷ đi. Dì hôm nay có nói cho ta biết, trên người ngươi chí ít có hai mươi lượng bạc. Làm sao, chuẩn bị giữ lại dùng đi dạo thanh lâu?
- ...
Xe ngựa rất nhanh đi ra khỏi thành, tiến vào đường đi ngoại thành.
Nam Cung Mỹ Kiêu kéo màn cửa sổ ra, đưa mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, không có nói tiếp.