Chương 508: Cửu Vĩ Yêu Hồ Hữu Tô Thiên Duyệt
Chương 508: Cửu Vĩ Yêu Hồ Hữu Tô Thiên Duyệt
Đồ Sơn Hồ tộc nổi tiếng với thuật huyễn, nghe đồn rằng, để che mắt người đời, Hồ tộc đã giấu Đồ Sơn trong ảo cảnh, người thường căn bản không tìm được lối vào.
Hôm nay được chứng kiến tận mắt, quả nhiên danh bất hư truyền.
Hữu Tô Hiểu Nguyệt vừa dẫn đường phía trước, vừa nói: "Kết giới của Đồ Sơn là do tộc trưởng tự tay bố trí, gọi là Tu Di Huyễn Giới, cũng là một loại kết giới.
Lúc này, cảnh tượng mà các ngươi nhìn thấy, cũng chỉ là ảo giác, Đồ Sơn thật sự còn phải đi về phía trước một đoạn nữa."
Tần Phong ngạc nhiên, trong không khí thoang thoảng mùi đất và cỏ xanh, xung quanh còn có tiếng chim hót côn trùng kêu, chân thật không thể chân thật hơn.
Thế mà đối phương lại nói, đây đều là ảo giác?
Mở đồng tử dị năng quét qua bốn phía, đồng thuật chưa từng thất thủ của hắn, vậy mà không thể nhìn thấu hư ảo trước mắt?
Tần Phong suy nghĩ một lát, đại khái đoán được nguyên nhân.
Kết giới là thứ mà cường giả tam phẩm trở lên hoặc là người có thất chuyển kiếp lực trở lên mới có thể thi triển, bản chất của ảo cảnh này là kết giới, cho nên đồng tử của hắn không có tác dụng gì.
Chỉ vào đám chim bay thú chạy trong rừng cây bên cạnh, còn có những con bướm bay lượn trong bụi hoa, Tần Phong hỏi: "Ngươi chắc chắn đây đều là ảo thuật?"
Hữu Tô Hiểu Nguyệt gật đầu: "Không chỉ những thứ ngươi chỉ, còn có gió đang thổi, nước hồ đang chảy, đều là ảo giác.
Nhớ kỹ, các ngươi nhất định phải đi sát theo sau ta, nếu không rất có thể sẽ lạc trong ảo cảnh.
Đến lúc đó, Tu Di Giới Vực của tộc trưởng có thể sẽ khiến các ngươi nhìn thấy những thứ đáng sợ nhất trong lòng, hoặc là dùng ảo cảnh đẹp đẽ mê hoặc các ngươi."
"Vậy mà còn có năng lực này, thuật huyễn của Đồ Sơn Hồ tộc quả nhiên lợi hại.
Nếu như thực lực không bằng đối phương, e là chết như thế nào cũng không biết..." Tần Phong cảm thán trong lòng.
Vì khá tò mò về ảo cảnh này, bước chân của Tần Phong cũng chậm lại, đánh giá xung quanh, bất tri bất giác đã bị bỏ xa một khoảng.
Nhưng nhớ kỹ lời Hữu Tô Hiểu Nguyệt, hắn vẫn luôn đi theo sau nàng, không rời khỏi tầm mắt.
Đột nhiên, hư không trước mặt rung động, sau đó một nữ tử bước ra.
Tần Phong trừng lớn hai mắt, đây lại là một hồ nữ, hơn nữa còn là một hồ nữ không tầm thường!
Đôi tai lông mềm mại không cần phải nói, dưới lớp sa y đỏ rực, là vòng một đầy đặn, đôi chân dài trắng nõn như ngọc, khiến người ta mơ màng.
Quan trọng nhất là, hồ nữ này vậy mà có chín cái đuôi đang lay động trong gió!
Lại là một Cửu Vĩ Hồ?!
Liên tưởng đến lời nói của Hữu Tô Hiểu Nguyệt lúc trước, Tần Phong nhướng mày, chẳng lẽ đây cũng là ảo giác?
"Chẳng lẽ ta vô tình đi lệch đường, cho nên ảo cảnh này tạo ra ảo ảnh xinh đẹp để mê hoặc ta?" Tần Phong lẩm bẩm.
Tai hồ ly, chín đuôi, vòng một đầy đặn, dung nhan tuyệt mỹ.
Đôi mắt dài hẹp, đôi môi đỏ mọng.
Lúc thì giống như em gái nhà bên mang đến cảm giác thanh thuần đáng yêu, lúc thì lại giống như nữ vương quán bar quyến rũ yêu kiều, lúc thì lại giống như nữ tổng tài bá đạo khí thế bức người...
Hồ nữ này thật tuyệt, gần như thỏa mãn mọi ảo tưởng của đàn ông!
Tần Phong đánh giá một lượt, sau đó nhận xét: "Tu Di Huyễn Giới này quả nhiên lợi hại, đã nắm bắt được điểm yếu của ta.
Nếu như ta chưa có nương tử, e là đã trúng chiêu rồi.
Haiz, quả nhiên, đàn ông tốt như ta, thật sự không còn nhiều nữa."
Cửu Vĩ Hồ nghe vậy, lộ ra thần sắc cổ quái.
Tần Phong không chú ý tới thần sắc của nàng, mà là đi vòng quanh một vòng, có chút tiếc nuối nói: "Bất quá, đã là nữ tử được tạo ra dựa theo suy nghĩ trong lòng ta, vì sao không mặc vớ đen, có chút thiếu sót a."
Ai cũng biết, mười người đàn ông, chín người thích vớ đen, còn một người là gay.
"Vớ đen là cái gì?" Giọng nói như chị đại vang lên, mang theo chút nghi hoặc.
"Vớ đen sao, chính là tất da chân, mặc trên chân, nói với ngươi ngươi cũng không hiểu... Ặc." Tần Phong biến sắc, ngơ ngác nhìn đối phương: "Ngươi không phải ảo ảnh?"
Nghe thấy động tĩnh, Hữu Tô Hiểu Nguyệt quay đầu lại nhìn, sau đó kinh ngạc nói: "Tộc trưởng Thiên Duyệt, sao người lại tới đây?"
Tần Phong giật mình, Cửu Vĩ Hồ này vậy mà không phải ảo giác, mà là tộc trưởng của Đồ Sơn Hồ tộc?
Vậy thì ngại quá...
"Vớ đen mặc trên chân? Loại y phục này đúng là lần đầu tiên nghe nói." Hữu Tô Thiên Duyệt nhìn Tần Phong, vừa cười vừa không cười, sau đó tay phải búng một cái.
Tần Phong chỉ thấy trên đôi chân dài của nàng, không gian rung động, không bao lâu, vớ đen trong ký ức liền in vào mắt.
Hữu Tô Thiên Duyệt cúi đầu nhìn thoáng qua: "Đây chính là vớ đen sao, có chút ý tứ, hiện tại nam tử nhân tộc, đều thích cái này?
Ta còn tưởng rằng, các ngươi thích không mặc gì cơ đấy."
Yêu nghiệt to gan, vậy mà dám phá đạo tâm của ta... Tần Phong mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, bất động thanh sắc, nhưng bản năng vẫn khiến hắn nhịn không được mà liếc trộm vớ đen trên chân nàng.
Cảm giác rất mềm mại a.
Ngay lúc này, một bóng người chắn ngang giữa hai người, Thương Phi Lan nhìn Cửu Vĩ Hồ, nhíu mày.
Hữu Tô Thiên Duyệt cười nói: "Không cần phải có địch ý với ta như vậy, ta chỉ là nói giỡn với hắn một chút thôi."
Dừng một chút, nàng nhìn về phía Tần Phong, nụ cười trên mặt dần thu liễm, nghiêm mặt nói: "Hiện tại Tây Vực đang chìm trong biển lửa, ta đã đợi ngươi rất lâu rồi.
Bất quá việc cấp bách hiện tại, là phải dẫn ngươi đi gặp Bạch Vô Địch và Mặc Tam Di.
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng muốn ứng phó với tai họa lần này của Tây Vực, sức mạnh của con hổ cái kia là không thể thiếu."
Dứt lời, chỉ thấy Hữu Tô Thiên Duyệt vung tay áo, cảnh vật xung quanh như đèn quay tăm trôi qua nhanh chóng.
Chờ đến khi Tần Phong hoàn hồn, bọn họ đã đến một tiểu viện.
Suối nước trong veo chảy róc rách, trên giường đá bạch ngọc, nằm hai nữ tử, một người chính là Mặc Tam Di mặc hắc y, người còn lại mặc trang phục trắng muốt, giữa hai hàng lông mày khá giống Tiểu Bạch.
Chắc hẳn chính là mẫu thân của Tiểu Bạch - Bạch Vô Địch!
Tần Phong cảm nhận được điều gì đó, lấy Nghịch Lân từ trong Tu Di Giới ra, Nghịch Lân cảm nhận được hơi thở của chủ nhân, bay thẳng về phía Mặc Tam Di.
Mà Tiểu Bạch nhìn thấy Bạch Vô Địch và Mặc Tam Di, cũng kích động chạy tới: "Nương! Mặc Di! Ưm? Sao hai người không mở mắt ra vậy?"
Tần Phong nhíu mày, quay đầu hỏi: "Bọn họ làm sao vậy?"
Hữu Tô Thiên Duyệt trầm giọng nói: "Bị cường địch vây công, suýt nữa bỏ mạng, nếu không phải ta thi triển huyễn thuật mê hoặc địch nhân, thừa cơ mang bọn họ đi, e là trên đời này, đã không còn Bạch Vô Địch.
Tuy rằng đã dùng linh tuyền thủy, chữa khỏi phần lớn thương thế cho bọn họ, nhưng thần hồn bị trọng thương, còn có kinh mạch bị tổn hại, ta lực bất tòng tâm, đây cũng là nguyên nhân bọn họ không tỉnh lại."
Tần Phong mặt mày ngưng trọng, hắn không nói nhiều, mà là đi tới bên giường đá bạch ngọc, thi triển đồng tử dị năng quét qua cơ thể hai người.
Kinh mạch bị tổn hại chủ yếu ở tứ chi, với năng lực hiện tại của hắn, muốn chữa trị thương thế này cũng không tốn bao nhiêu công sức.
Quan trọng là thần hồn bị trọng thương, hắn còn chưa từng đặt chân vào lĩnh vực này...