Chương 509: Màn đoàn tụ mẹ con đầy cảm động?
Chương 509: Màn đoàn tụ mẹ con đầy cảm động?
Tần Phong hít sâu một hơi, ý thức tiến vào Thần Hải, sau đó đánh thức Hiên Nhất tiền bối.
“Hiên tiền bối, người có biết cách nào chữa trị thương thế thần hồn không?”
Bóng trắng của Hiên Nhất khẽ lay động, sau đó đáp: “Y thuật không phải sở trường của ta, nhưng trong thư các ở Thần Hải của ngươi, ta từng thấy qua vài quyển sách liên quan đến vấn đề này.”
Sách trong Thính Vũ Hiên rất nhiều, cho dù Tần Phong mỗi ngày đều nghiên cứu, nhưng đến nay cũng mới chỉ đọc đến tầng thứ sáu mà thôi.
Dù sao ngoài việc đọc sách, hắn còn cần phải nâng cao tu vi, thời gian mỗi ngày đều rất hạn hẹp.
“Hiên tiền bối, người có biết vị trí cụ thể của những quyển sách đó không?” Tần Phong sốt ruột hỏi.
“Thính Vũ Hiên là bảo khí, nay đã nhận ngươi làm chủ, ngoại trừ tầng thứ chín chưa được giải khai cấm chế, những tầng còn lại, chỉ cần ngươi muốn, tâm niệm vừa động, nó sẽ tự động bay đến cho ngươi.” Hiên Nhất nói.
Tần Phong nghe vậy, trong lòng kinh ngạc, lúc trước khi sư phụ tặng Thính Vũ Hiên cho hắn, cũng không hề nói đến công năng này.
Sau đó, hắn liền làm theo lời Hiên Nhất tiền bối, thần hồn tiến vào Thính Vũ Hiên, tâm niệm vừa động, không lâu sau, hơn mười quyển sách về chữa trị thương thế thần hồn từ tầng cao bay xuống, rơi vào tay hắn.
Hắn cũng không trì hoãn, vội vàng lật giở xem.
Mọi người nhìn Tần Phong nhắm mắt, bất động, đều nhìn nhau, khó hiểu.
Thương Phi Lan muốn tiến lên hỏi, nhưng lại bị Hữu Tô Thiên Duyệt đưa tay ngăn lại: “Lúc này hắn hẳn là đang suy nghĩ biện pháp cứu chữa cho hai người bọn họ, chúng ta cứ kiên nhẫn chờ đợi là được.”
Khoảng một nén nhang sau, Tần Phong lần nữa mở mắt, thở ra một hơi nói: “Ta có lẽ có thể đánh thức họ, nhưng ta cần một ít dược liệu, không biết ở đây có hay không?”
Tiếp đó, hắn liền nói ra từng loại dược liệu cần thiết để chữa trị thần hồn.
Hữu Tô Thiên Duyệt đáp: “Thiên tài địa bảo trong Đồ Sơn nhiều vô số kể, những thứ ngươi cần, ta đây đều có, Hiểu Nguyệt, đi giúp hắn lấy đến đây.”
“Vâng, tộc trưởng.”
Tiểu Bạch xoay người, hỏi: “Ca ca, huynh có thể khiến mẫu thân và Mặc Di tỷ tỷ tỉnh lại sao?”
Bạch Tiểu Mao cũng nhìn qua, trong mắt vừa có lo lắng, vừa có kỳ vọng.
Tần Phong xoa đầu Tiểu Bạch, cười nói: “Yên tâm đi, ta sẽ khiến họ tỉnh lại.”
Dược liệu chữa trị thần hồn còn chưa được đưa tới, vậy thì trước mắt, tự nhiên là chữa trị kinh mạch bị tổn thương cho hai người trước.
“Chữa trị kinh mạch bị tổn thương cần phải tập trung tinh thần, rất hao tâm tổn trí. Các ngươi tránh ra một chút, tiếp theo đừng quấy rầy ta.” Tần Phong dặn dò, sau đó lấy ra dược dịch từ trong nhẫn trữ vật.
Hữu Tô Thiên Duyệt gật đầu, ra hiệu cho đám nữ tử hồ tộc lui ra.
Trong nháy mắt, khoảng sân rộng lớn trở nên trống trải.
Tần Phong thi triển Song Đồng dị năng, đầu ngón tay ngưng tụ bạch quang, sau đó dính lấy dược dịch, bắt đầu chữa trị kinh mạch bị tổn thương cho Bạch Vô Địch và Mặc Tam Di.
Với thực lực và kinh nghiệm hiện tại của hắn, chữa trị kinh mạch cũng không phải là chuyện khó.
Nhưng kinh mạch tứ chi của hai người đều bị tổn thương, cho dù hắn đã rất thành thạo, cũng không thể nào hoàn thành trong thời gian ngắn được.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, hai canh giờ sau, Tần Phong mới thở phào nhẹ nhõm.
Liễu Kiếm Ly lấy từ trong không gian bảo khí ra một chiếc khăn tay, lau mồ hôi trên trán hắn.
Thương Phi Lan thấy vậy, âm thầm cất chiếc khăn tay trong tay mình vào nhẫn trữ vật, chỉ hận mình ra tay chậm một bước...
Hữu Tô Hiểu Nguyệt đã mang tất cả dược liệu chữa trị thần hồn đến, Tần Phong nghỉ ngơi một lát, liền bắt đầu luyện hóa dược liệu.
Lấy Chính Khí làm dẫn, dung nhập vào trong lò luyện đan, theo thứ tự bỏ dược liệu vào, tiến hành luyện hóa.
Nửa canh giờ sau, theo một đạo thanh quang lóe lên, mùi thuốc nồng đậm tràn ngập cả sân, khiến người ta thư giãn tâm thần.
“Dược dịch đã luyện xong, các ngươi đỡ họ dậy, ta cho họ uống thuốc!” Tần Phong kích động nói.
Dưới sự giúp đỡ của Cửu Vĩ Hồ và Hiểu Nguyệt, Tần Phong cẩn thận đổ dược dịch vào miệng hai người.
Dược dịch đi vào cơ thể, hiệu quả có thể nói là thấy rõ ngay lập tức, lông mày của Bạch Vô Địch và Mặc Tam Di chậm rãi giãn ra.
Không lâu sau, Bạch Vô Địch hôn mê mười mấy ngày rốt cuộc cũng chậm rãi mở mắt.
“Các ngươi cứ việc xông lên đây, Bạch Vô Địch ta hôm nay sẽ vặn đứt đầu tất cả các ngươi!” Bạch Vô Địch đột nhiên ngồi bật dậy, tiếng nói như sấm rền.
Tiếng gào thét đột như xuất hiện khiến tất cả mọi người đều giật mình.
Tần Phong vẻ mặt kinh ngạc, thân là y sư, hắn tự nhiên biết rõ thương thế của đối phương nghiêm trọng đến mức nào.
Cho dù đã được chữa trị, Bạch Vô Địch lúc này hẳn là đang ở trong trạng thái vô cùng suy yếu, làm sao có khí lực phát ra tiếng gầm rú như vậy.
“Hửm?” Bạch Vô Địch sững sờ, sau đó nhìn quanh bốn phía, những tên quỷ diện nhân mạnh mẽ kia đã biến mất không còn tung tích.
“Hoá ra là ngươi con hồ ly tinh này, năm xưa câu dẫn trượng phu của ta, may mắn trốn thoát được, không ra tay đánh chết ngươi, hôm nay còn dám xuất hiện trước mặt ta, muốn chết sao?!” Bạch Vô Địch gầm lên giận dữ, một quyền hung hăng đánh ra, không gian đều chấn động!
“Tộc trưởng cẩn thận!” Hữu Tô Hiểu Nguyệt vội vàng nhắc nhở.
Cửu Vĩ Hồ Hữu Tô Thiên Duyệt thấy vậy, cười khẩy, chín cái đuôi lập tức duỗi dài ra, giống như một bức tường chắn trước người.
Một quyền đánh tới, nhưng đánh vào bức tường do chín cái đuôi tạo thành, căn bản không thể tiến thêm phân nào.
Cơ thể Bạch Vô Địch hơi lảo đảo, ngã xuống.
Quả nhiên là nỏ mạnh hết đà... Tần Phong vội vàng tiến lên kiểm tra, sợ đối phương bởi vì hành động vừa rồi mà khiến thương thế thêm nặng.
Ai ngờ Bạch Vô Địch chỉ xoa xoa bụng, yếu ớt nói: “Đói bụng.”
Giọng nói vang lên như sấm.
Tần Phong bịt hai tai, chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, quả nhiên là hổ dữ không ăn thịt con.
“Mẫu thân!” Tiểu Bạch thấy Bạch Vô Địch tỉnh lại, lập tức nhào tới, nước mắt lưng tròng.
“Ngươi là... Tiểu Bạch?” Bạch Vô Địch không dám tin.
Từ khi Mặc Di mang theo nàng rời khỏi Tây Vực, hai người đã mười mấy năm không gặp.
Hơn nữa lúc trước khi mẫu nữ chia tay, Tiểu Bạch còn chưa hóa hình, Bạch Vô Địch tự nhiên không biết rõ bộ dáng của nàng bây giờ.
Cũng chính bởi vì như thế, lúc trước nàng mới bị đám quỷ diện nhân kia lừa gạt, bị Tiểu Bạch giả mạo thừa cơ tập kích, bị thương nặng.
Hai người trừng mắt nhìn nhau, tình thân dường như đang truyền qua trong ánh mắt.
Hình ảnh mẹ con đoàn tụ, quả nhiên là cảm động đến rơi nước mắt... Tần Phong lộ ra vẻ mặt vui vẻ.
Nhưng mà một màn tiếp theo, lại khiến hắn há hốc mồm.
Bạch Vô Địch sau khi nheo mắt lại, lại trực tiếp vung tay tát bay Tiểu Bạch!
“Ôi má ơi?” Tần Phong không hiểu gì cả.
“Thiếu chủ?!” Bạch Tiểu Mao kêu lên kinh ngạc.
Tiểu Bạch va vào đất, ngược lại không bị thương gì, chỉ là đả kích từ hiện thực, tàn phá trái tim nhỏ bé của nàng, khiến nàng không nhịn được oà khóc.
...
Một nén nhang sau, Bạch Vô Địch ôm Tiểu Bạch vẫn còn đang khóc nức nở, cười ha hả nói: “Bị ta đánh một cái mà không sao, xem ra ngươi quả nhiên là con gái của ta. Không giống như kẻ giả mạo lúc trước, chỉ cần đánh một cái là gãy mất mười mấy cái xương sườn.”
Tần Phong nghe vậy, mặt cứng đờ.
Lại dùng cách này để giám định con gái có phải là con ruột hay không, khó trách trong sách có ghi chép, Bạch Hổ nhất tộc số lượng cực kỳ thưa thớt.
E là đại đa số Bạch Hổ ấu thú, đều chết trong tay mẫu thân của mình...