Núp Lùm Trăm Năm Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch!

Chương 234

Editor: Kingofbattle

Mình có nên tìm vài lão già tri kỷ, hỏi thăm một chút?

“Đạo huynh? “

Hắn lại tiếp tục hỏi.

Qua một thời gian dài, cuối cùng đã có phản hồi.

Trước mặt của hắn, lại xuất hiện một đoạn văn tự.

“Tiểu bằng hữu, không nên gấp gáp, nếu đã có duyên, thì cứ tiếp tục chờ

đợi, đây chính là cơ duyên của ngươi! “

Tiểu bằng hữu? ( dịch: anh bạn nhỏ)

Trong lòng Ứng Không rất tức giận.

Hắn ở trong hàng ngũ Đạo cảnh, cũng không phải là kẻ yếu, thế mà đối

phương lại gọi hắn là tiểu bằng hữu?

Bất quá hắn lại nhớ tới, đối phương rất mạnh, chỉ sợ đúng là một lão quái

vật?

Hắn hơi nhíu mày, có vẻ không tình nguyện lắm, đành truyền tới tin tức:

“Xin hỏi danh xưng của tiền bối? “

“Danh xưng..? “

Tựa hồ người bên kia đang trầm tư, một lát sau lại truyền tới tin tức: “Trước

kia có rất nhiều tiểu gia hoả giống như ngươi, cũng có kẻ mạnh hơn, từng gọi ta

là: “Vạn Cổ Bất Diệt Vĩnh Hằng Bất Hủ Tuấn Dật Vô Song Đại Uy Đại Đức

Vô Thượng Chí Thánh Chư Thiên Vạn Giới Đệ Nhất Đại Đạo Tôn. “

Trong lòng Ứng Không giật thót, tên gọi gì mà trâu bò quá vậy?

Chẳng qua là mình chưa bao giờ nghe thấy cái tên này…?

“Tiểu bằng hữu, tu luyện cho tốt, sau này ta sẽ tiếp tục trao đổi với ngươi. “

Sau khi truyền lại một câu, đối phương đã triệt để im lặng.

Ứng Không nhíu mày suy tư, đây là cơ duyên hay âm mưu?

Hoặc là tai hoạ?

Có nên kể chuyện này cho mấy lão già tri kỷ của mình không, để cho bọn

hắn bàn bạc đối phó?

Vạn nhất, là cơ duyên thì sao?

Ứng Không phất tay, truyền đạo vận lên trên một khối ngọc phù, dùng nó

làm vật truyền tin tức.

Sở Huyền cũng không muốn trò chuyện nhiều với Ứng Không, dù sao cũng

là tồn tại Đạo cảnh, xuất phát từ tính cẩn thận, cho nên hắn chỉ nói vài câu.

Hắn muốn dùng Nguyên Sơ Đạo Tinh như một nơi tụ họp, dùng để trao đổi

tin tức.

“Phải cố gắng thêm, tìm thêm vài vị cường giả Đạo cảnh, tụ họp thành một

đám, xem đây là nơi nói chuyện phiếm của bọn họ. “

Rốt cuộc đã tìm được vị cường giả Đạo cảnh đầu tiên.

Điều này chứng tỏ Cửu vực có Đạo cảnh, chẳng qua là không biết họ núp ở

đâu mà thôi.

Dựa trên vị trí trong Tầm Đạo Kính, lại không nhìn ra khoảng cách, có thể

khẳng định đối phương ở một nơi rất xa xôi.

Thậm chí, rất có thể là ở trong một không gian nhỏ độc lập.

Khi đánh dấu được khí tức của đối phương, thì đã tạo sự liên kết với đạo

vận của đối phương.

Hơn nữa còn là bị động.

Đối phương không thể nào cắt đứt sợi dây liên kết đạo vận này.

Đương nhiên, để duy trì chút đạo vận này, người kia cũng sẽ không bị gánh

nặng gì.

Chuyện này cũng mang ý nghĩa, đạo vận của người kia luôn giúp Sở Huyền

uẩn dưỡng Nguyên Sơ Đạo Tinh.

Nửa tháng tiếp theo, Sở Huyền cũng không có tiếp tục tìm kiếm cường giả

Đạo cảnh.

Trong thời gian này, Sở Huyền cũng đã biết tên người kia, chính là Ứng

Không.

Một tháng sau.

Thỉnh thoảng Sở Huyền sẽ trò chuyện cùng Ứng Không, trong lúc đó Ứng

Không cũng thử dò xét hắn, để kiểm tra hắn có phải là một vị đại năng hay

không.

Kết quả, những câu mà hắn hỏi, đã khiến cho Sở Huyền phải ngớ người.

Đạo cảnh gì mà cùi bắp thế này?

Tại sao lại có cảm ngộ với đại đạo thấp như thế, còn không bằng mình?

Hay là, đối phương cố ý giả ngu?

Nghĩ kỹ lại, Sở Huyền có chút hiểu ra.

Công pháp mà hắn tu luyện, cùng với các loại cảm ngộ, đều nhờ hệ thống

quán thâu, đồng thời thần hồn của hắn được đạo ý gia trì, cho nên có cảm ngộ

rất sâu sắc đối với đại đạo.

Chẳng qua hiện tại tu vi có hơi thấp mà thôi.

Bởi vậy, cho dù cảnh giới của hắn kém hơn, nhưng lại có thể giải đáp những

thắc mắc của Ứng Không.

Cũng giống như lúc trước, hắn có thể vượt cấp giải thích những câu hỏi của

Nhậm Trường Hà.

Đương nhiên, Sở Huyền cũng không dám chắc chắn, có thể trả lời tất cả câu

hỏi của Ứng Không.

Dù sao, tu vi của hắn cũng thua kém Đạo cảnh quá xa.

Vì để cận thận, Sở Huyền chỉ giải đáp vài câu hỏi của Ứng Không, sau đó

cũng không trả lời hắn tiếp nữa.

Dù chỉ như vậy, đã làm cho Ứng Không phải thay đổi cách nhìn về hắn.

Đã tin tưởng hắn là một vị đại năng.

Trong lòng Ứng Không rất kích động, đây chính là đại cơ duyên…, may

mắn mình không có thông báo cho mấy lão già kia.

Phải nắm chắt cơ duyên lần này trong tay.

“Đa tạ tiền bối đã giải thích nghi hoặc! “

Kỳ thật, chuyện mà Sở Huyền lo lắng, rất là dư thừa, Ứng Không rất biết

đối nhân xử thế, được tiền bối chỉ điểm một hai câu, hắn đã cảm thấy đủ, làm

sao còn dám tham lam?

Ít nhất là trong thời gian ngắn, nếu không có cơ hội, hắn sẽ không hỏi loạn.

Nếu như hỏi nhiều quá, lỡ như khiến tiền bối mất hứng, cảm thấy hắn quá

tham lam, trực tiếp cắt đứt liên hệ với hắn thì phải làm sao?

“Ứng tiểu đệ, tu luyện cho tốt, đại đạo là không có điểm dừng, phải thường

xuyên rèn đúc đạo vận của bản thân, thì mới nhanh tiến bộ, mới có thể cảm ngộ

đại đạo càng sâu. “

Sở Huyền mở miệng khuyên bảo.

Hắn muốn Ứng Không, chủ động dùng đạo vận uẩn dưỡng Nguyên Sơ Đạo

Tinh.

Từ lúc hắn bắt đầu giải thích thắc mắc, Sở Huyền cũng đã tính kỹ, mượn cơ

hội này lừa gạt Ứng Không
Bình Luận (0)
Comment