Editor: Kingofbattle
Sở Huyền ngắt liên hệ với Đinh Việt, tiếp tục liên thông với ấn ký trên
người Vương Lạc.
Vương Lạc đã rời khỏi Nam Châu.
Về tới Bắc Châu.
Sở Huyền nhìn thấy Vương Lạc, lại đeo một tấm mặt nạ, bộ dạng rất khiêm
tốn, tu vi cũng áp chế xuống còn Chân cảnh.
Vậy mà lại đăng ký tham gia đại hội đan đạo giữa thanh niên tuấn kiệt tại
Bắc Châu.
Đại hội đan đạo này, được tổ chức bởi mấy thế lực lớn ở Bắc Châu, đây là
một trong những sự kiện trọng đại của Bắc Châu.
Vương gia là thế gia đan đạo tại Bắc Châu, có truyền thừa từ xa xưa, cũng là
thế lực lớn, đứng ra tham gia tổ chức.
Thanh niên tuấn kiệt trong Vương gia cũng tham dự đại hội này, mỗi lần tổ
chức đại hội đan đạo, Vương gia đều giành được thứ hạng trong top 3, biểu hiện
ra phong thái thế gia đan đạo đệ nhất Bắc Châu.
Đã nhiều lần tổ chức đại hội, đều có cao thủ đan đạo khiêu chiến người của
Vương gia, nhưng có thể chiến thắng, chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Vương Lạc đeo mặt nạ, dùng tên giả Vương Khí (dịch ra là Vương vứt đi),
tham dự đại hội lần này.
Sở Huyền chỉ biết thở dài, không hổ danh là khí vận chi tử, cũng biết cách
giả heo ăn hổ, ra chiêu hổ báo cáo chồn, vã mặt các kiểu, rất có kế hoạch.
Hắn có thể đoán được, trong đại hội đan đạo kỳ này, Vương Lạc sẽ nghiền
ép toàn bộ thiên kiêu thế gia, nhất là thiên tài Vương gia, chèn ép tới mức mất
sạch mặt mũi.
Sau đó hắn sẽ gỡ mặt nạ xuống, bại lộ thân phận thật sự, hung hăng vã cho
Vương gia một cái tát thật mạnh.
Khiến cho Vương gia trở thành một trò cười khắp Bắc Châu.
Khiến cho những người vứt bỏ hắn, hôn thê từ hôn, phải hối hận đến chết.
Sau đó sẽ tạo quan hệ với những thế lực đối địch với Vương gia.
Sở Huyền vừa liếc mắt đã có thể dự đoán, sự phát triển tiếp theo của đại hội
đan đạo này, Vương Lạc sẽ hổ báo, vã mặt ra sao.
Hắn cất Khuy Thiên Kính vào, không xem nữa.
Lại lấy Vạn Thiên Kính ra.
Đầu tiên là liên hệ với Tần Doanh, hiện tại Tần Doanh đã có phong thái bức
người, bên trong sự xinh đẹp còn mang theo khí chất hoang dã.
Cái gã biểu ca liếm cẩu, lại càng chết mê chết mệt vì hắn.
Tu vi đã đạt tới Đế Cảnh tầng năm, sắp đột phá Đế Cảnh tầng sáu, tốc độ tu
luyện Tần Doanh cũng không tệ.
Sở Huyền lại liên hệ với Nhậm Trường Hà, giờ phút này Nhậm Trường Hà
vẫn đang trong quá trình đột phá.
Khoảng cách tới Thần cảnh đã rất gần.
Sở Huyền tiếp tục dùng Vạn Thiên Kính, ngẫu nhiên liên thông tới các vực,
nhưng vẫn không có thu hoạch.
Hắn lại cất Vạn Thiên Kính đi, lấy Tầm Đạo Kính ra.
Rót linh lực vào trong, cây kim bên trên mặt kính lại chuyển động không
ngừng.
Quay rất nhiều vòng, ngay tại lúc Sở Huyền đã hết hứng thú, đột nhiên trên
mặt kính lại xuất hiện một điểm trắng.
Theo sự di chuyển của cây kim, điểm trắng ngày càng rõ ràng.
Sở Huyền rất kích động, vậy mà tìm ra được cường giả Đạo cảnh?
Linh lực cùng thần hồn lực đang tiêu hao rất nhanh, Sở Huyền vội vã nuốt
một bình đan dược, nhanh chóng luyện hóa dược lực, tiếp tục duy trì linh lực rót
vào trong.
Sau một phút, điểm trắng bên trên mặt kính, rốt cuộc hóa thành một bóng
người nhỏ, đã ghi nhớ khí tức của đối phương.
Sở Huyền cũng đã hết chịu nổi, nhanh chóng thu đám khí tức kia vào trong
Nguyên Sơ Đạo Tinh, thành lập một liên kết.
Sau đó hắn cất Tầm Đạo Kính đi, nghỉ ngơi hồi phục, tạm thời không để ý
tới vị cường giả Đạo cảnh kia.
Trước khi trao đổi với người này, hắn cần phải suy nghĩ chu đáo, làm sao có
thể lừa gạt đối phương, làm sao có thể khiến đối phương tin mình là một cường
giả siêu cấp.
Dù sao Đạo cảnh cũng khác hoàn toàn với Thiên Cảnh cùng Thần cảnh,
cũng không phải dễ dàng qua mặt được.
Tại một nơi xa xôi không biết tên, có một toà động phủ tràn ngập đạo vận,
trong động phủ có một lão đầu gầy xơ xác.
Đột nhiên hai mắt lão mở to, khẽ vung tay một cái, xuất hiện một cỗ lực
lượng đạo tắc bao phủ toàn thân, trong mắt bắn ra ánh sáng.
Một thanh tiểu kiếm dài khoảng ba tấc đang lơ lững trên đỉnh đầu, toả ra khí
thế mãnh liệt.
“Vị đạo huynh nào, dám nhìn trộm lão phu? “
Sau nửa ngày không thấy ai trả lời, hắn liền nhíu mày, trong cõi hư vô, hắn
cảm giác mình đã nảy sinh liên hệ cùng một vật gì đó.
Tựa hồ, có thể tiến hành trao đổi với người khác thông qua vật này.
Đối phương đã ghi nhớ khí tức của hắn.
Rốt cuộc là bảo vật gì?
Hắn thôi diễn nhiều lần, mong muốn truy tìm tung tích của vật kia, để xác
minh sự thật, nhưng mà lại không thể tính ra được gì.
Thậm chí càng thôi diễn, càng bị đại đạo bài xích, tự hồ nếu hắn tiếp tục
thôi diễn, sẽ bị đại đạo trừng phạt.
Quá kinh khủng!
Thực lực đối phương còn mạnh hơn mình.
“Đạo huynh, thành lập liên hệ với ta, không biết là có chuyện gì? “
Cảm giác được đối phương không dễ chọc, giọng điệu Ứng Không liền trở
nên ôn hoà.
Nhưng thời gian rất lâu, vẫn không thấy ai đáp lại.
Chân mày của Ứng Không càng nhíu chặt, trong lòng đã có chút thấp thỏm,
không biết là phúc hay họa?