Nyx Ở Chợ Đêm

Chương 35

Ánh mắt của Lăng Sấm vẫn dừng trên mặt Điền Miêu Miêu, Điền Miêu Miêu không được tự nhiên nên nhìn chỗ khác, gật đầu đáp lại: “Ồ, cảm ơn.”

“Không có gì.” Lăng Sấm ném khăn giấy ướt trong tay vào thùng rác, thấy Điền Đậu Đậu và Tôn Húc Xuyên đang đứng ở cửa.

Không biết hai người họ đến từ lúc nào mà lại nhìn về bên này với vẻ mặt mập mờ. Thấy Lăng Sấm nhìn sang, cả hai lập tức bắt chước hành động của Lăng Sấm và Điền Miêu Miêu vừa rồi.

“Ngẩng đầu lên chút nữa đi.” Điền Đậu Đậu giả vờ nâng cằm Tôn Húc Xuyên lên, giả vờ lau chóp mũi.

“...” Điền Miêu Miêu xắn tay áo đi về phía Điền Đậu Đậu, “ Điền Đậu Đậu, em ngứa da đúng không.”

Thấy cô xông tới, Điền Đậu Đậu vội vàng chạy đi: “Chị, anh Sấm còn đứng đó, chị chú ý hình tượng chút đi!”

Lăng Sấm khịt mũi hỏi Điền Miêu Miêu, “Em có cần công cụ nào tiện tay không? Anh lấy cho em.”

Điền Đậu Đậu: “...”

Không ngăn là mừng rồi, thế mà còn tiếp tay cho kẻ ác!

“Chị, chị, thịt cháy rồi!” Điền Đậu Đậu đẩy Tôn Húc Xuyên đến trước mặt mình hòng để cậu ngăn Điền Miêu Miêu: “Để ý lửa!”

Điền Miêu Miêu nghĩ đến thịt trên bếp, nhìn chằm chằm vào Điền Đậu Đậu mỉm cười: “Em chờ đi, sớm muộn gì em cũng phải chịu trận đòn này.”

Điền Đậu Đậu: “...”

Điền Miêu Miêu quay trở lại lò nướng trở miếng thịt mình đang nướng. Vừa nãy Lăng Sấm mất chút thời gian lau mặt cho cô, giờ lại mất chút thời gian đuổi theo Điền Đậu Đậu nên trên miếng thịt hơi cháy.

May là để mình ăn nên không sao.

Lăng Sấm đặt những lát khoai tây và củ sen mà anh đã nướng lên đĩa, ngồi sang bên cạnh Điền Miêu Miêu và bắt đầu ăn trước.

Điền Đậu Đậu và Tôn Húc Xuyên đứng trước lò tiếp tục nướng những món mình vừa mang đến. Điền Miêu Miêu chia đồ nướng cho cậu và Lăng Sấm rồi đứng dậy nói với Lăng Sấm, “Em đi đưa cho ông chủ Giang và Chúc Tinh.”

Lăng Sấm cầm đĩa trên tay cô, nói: “Để anh đi, em và Tinh Tinh ngồi đây ăn tiếp đi.”

Trong tay Lương Tinh Tinh cầm một đống thịt bò mới nướng, híp mắt cười: “Anh Lăng Sấm thật là kỳ lạ!”

“...” Lăng Sấm liếc cô bé một cái rồi bưng đĩa đi vào nhà.

Lúc anh đi ra, Chúc Tinh và Giang thận cũng đi ra, hai người lấy đồ ăn chưa xiên vào xiên nốt.

Chúc Tinh nhìn những gì Điền Miêu Miêu mới nướng, hỏi một cách nghi ngờ: “Sao chị Miêu Miêu nướng cháy vậy?”

Với tay nghề của chị Miêu Miêu thì không nên như vậy mới phải.

Hình như Điền Đậu Đậu luôn để ý cô nên vừa nghe hỏi đã nói: “Mới nãy cậu không thấy đây, chị tôi với anh Sấm...”

Cậu vừa nói vậy thôi mà Lăng Sấm và Điền Miêu Miêu đồng thời nhìn sang.

“...” Điền Đậu Đậu nuốt nửa câu sau lại.

Cậu quay lại bắt đầu nướng nhưng lòng hiếu kỳ của Giang Thận và Chúc Tinh đã trỗi dậy. Giang Thận bình tĩnh nhìn Điền Miêu Miêu và Lăng Sấm, vờ như vô ý hỏi: “Vừa rồi có chuyện gì hả?”

“Không có gì.” Lăng Sấm không đợi Điền Miêu Miêu nói đã trả lời trước, “Chỉ là trên mặt Miêu Miêu dính tro thôi.”

“Ừm, ha ha.” Điền Miêu Miêu cười hai tiếng, hoàn toàn không để ý xưng hô của Lăng Sấm với mình thay đổi, “Lau sạch rồi.”

Chúc Tinh nghe cô nói xong thì quan tâm nhìn mặt cô: “Không bị bỏng chứ?”

“Không, không.” Điền Miêu Miêu kéo ghế ra, mời bọn họ ngồi xuống trước, “Hai người ăn gì đã rồi hãy xiên tiếp.”

“Ừm.”

Chúc Tinh và Giang Thận cũng ngồi xuống bàn, Giang Thận cầm một xiên sụn gà nhìn Lăng Sấm.

Anh ấy không bỏ qua cụm từ “Miêu Miêu” mà Lăng Sấm vừa nói.

Buổi trưa mọi người ăn một nửa số xiên nướng Điền Miêu Miêu mang đến, Lăng Sấm còn chuẩn bị thêm một ít đồ ăn thức uống khác nên cũng coi như là một bữa no nê.

Sau khi Lương Tinh Tinh ăn xong thì buồn ngủ, Lăng Sấm bảo cô bé ngủ trưa trong phòng cho khách, sau đó quay sang Điền Miêu Miêu, “Còn em có muốn ngủ một lát không?”

“Thôi, để em dọn phòng bếp giúp anh.” Trưa hôm nay lộn xộn như vậy, rất nhiều xoong nồi đều đã dùng qua nên cần người thu dọn.

Lăng Sấm nhìn cô, trong mắt dần dần hiện lên nụ cười: “Không cần, em là khách, để anh dọn là được.”

“Một mình dọn lâu lắm, hai người dọn sẽ nhanh hơn.”

Lăng Sấm suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Được.”

Bếp của Lăng Sấm có máy rửa bát tích hợp, có thể trực tiếp cho xoong nồi vào, còn lại chỉ là dọn dẹp bếp sạch sẽ. Hai người dọn không bao lâu đã xong phòng bếp, Lăng Sấm mở tủ lạnh định bảo Điền Miêu Miêu lấy kem ăn thì thấy Giang Thận đi tới.

“Ông chủ Giang có chuyện gì vậy? Chúng tôi đã dọn dẹp chỗ này xong rồi.” Lăng Sấm đối xử với anh ấy còn lâu mới dịu dàng như đối xử với Điền Miêu Miêu. Giang Thận không hề ngạc nhiên trước thái độ của anh, chỉ cười nói: “Trong nhà tôi có chút việc nên về trước.”

“Ồ.” Anh ấy muốn rời đi trước là việc Lăng Sấm muốn còn không được, “Có cần tôi đưa anh ra ngoài không?”

“Không cần.” Giang Thận từ chối ý tốt của Lăng Sấm, quay qua nhìn Điền Miêu Miêu, “Lần sau tôi mời em và Đậu Đậu ăn tối.”

“Ồ, được.” Điền Miêu Miêu đáp một tiếng, Giang Thận xoay người đi ra ngoài. Anh nói không muốn Lăng Sấm tiễn nên Lăng Sấm cũng không tiễn thật mà hơi nghiêng người nói với Điền Miêu Miêu: “Hôm qua anh có mua kem, em xem có thích ăn gì không?”

Điền Miêu Miêu thuận thế nhìn vào tủ lạnh, Lăng Sấm chất đầy kem ở hai tầng trên của tủ đông: “Anh mua nhiều vậy á?”

“Ừm, nghĩ mọi người tới nên mua nhiều hơn.”

Điền Miêu Miêu thấy ngoài “kem sát thủ” các loại còn mua cả kem tuổi thơ nên liền lấy ra một cây kem chuối: “À, đây là loại có thể bóc vỏ đúng không?”

“雪糕刺客” (kem sát thủ) trong trường hợp này được dùng để chỉ một mặt hàng trông rất bình thường nhưng lại có giá cao ngút trời, mang tính “ẩn mình” như “刺客 (Sát thủ)“. Khi thanh toán, giá cả cao hơn dự đoán nên như đâm một nhát dao vào khách hàng.

“Ừ.” Lăng Sấm nhìn cây kem trong tay cô, cười nói: “Anh cũng tình cờ nhìn thấy loại này nên mua.”

“Em ăn cái này là được.”

“Khi còn nhỏ em cũng thích ăn hả?”

“Ừm, còn có một loại ngô nữa.”

“Anh cũng mua loại đó, còn có cả Lão Băng Côn* nữa.” Lăng Sấm nói, hướng về phòng khách kêu: “Mọi người có muốn ăn kem không?”

*Lão Băng Côn (老冰棍) ý chỉ kem giá rẻ chỉ từ 1-2 tệ.

“Muốn!” Ba người trong phòng khách chạy tới, Lăng Sấm lấy kem chuối giống Điền Miêu Miêu rồi đi tới phòng khách ngồi xuống với cô.

“Nếu chán em có thể coi phim hoặc lên lầu chơi game.” Lăng Sấm ngồi bên cạnh Điền Miêu Miêu bật TV, “Hoặc nếu muốn hát thì anh có cũng mic.”

Điền Miêu Miêu vừa ăn kem trong tay vừa nhìn anh: “Nhà anh có nhiều nơi giải trí vậy? Trông anh không giống người có nhiều bạn bè.”

Lăng Sấm: “...”

“À, ý em là trông anh không giống người thích mời bạn bè đến nhà chơi.” Điền Miêu Miêu vội vàng nói lại.

Lăng Sấm không giấu giếm: “Những thứ này anh chuẩn bị cho chính mình.”

Anh quả thật không phải là người thích mời bạn bè đến chơi nhà, lần này mời mọi người đến biệt thự vốn chỉ muốn mời một mình Điền Miêu Miêu.

Điền Miêu Miêu nghĩ đến Lương Tinh Tinh vẫn đang ngủ trưa trong phòng, nếu họ ở ngoài này hát hò cũng không hay lắm nên đề nghị xem phim. Mọi người vừa ăn trưa xong cũng muốn nghỉ ngơi một lát nên nhất trí thông qua đề xuất đi xem phim.

Sau đó Điền Miêu Miêu tìm một bộ phim kinh dị để xem.

“...” Sắc mặt Điền Đậu Đậu tái nhợt, “Sao lại muốn xem phim kinh dị?”

Điền Miêu Miêu nói: “Bởi vì bình thường ở nhà một mình không dám xem! Hôm nay nhiều người như vậy, rất thích hợp để xem phim kinh dị!”

Chúc Tinh ôm lấy cái gối bên cạnh, tuy hơi sợ hãi nhưng cũng rất nóng lòng muốn thử: “Đúng đúng, mùa hè thích hợp xem phim kinh dị, sáng suốt quá!”

Điền Đậu Đậu: “...”

Cậu nhìn Tôn Húc Xuyên: “Cậu cũng muốn xem phim kinh dị à?”

Tôn Húc Xuyên liên tục lắc đầu: “Tôi cảm thấy xem hài kịch cũng tốt!”

“Thật!” Điền Đậu Đậu lập tức đáp lạị, “Giờ là hai đều, anh Sấm muốn xem cái gì?”

Lăng Sấm cầm điều khiển từ xa lên nói với Điền Miêu Miêu, “Cái em chọn chỉ có hình ảnh bên ngoài hơi đáng sợ thôi, anh giúp em chọn cái kinh dị hơn.”

“Được được.”

Điền Đậu Đậu: “...”

Sao cậu lại quên anh Sấm chỉ tiếp tay cho kẻ ác thôi chứ.

Cuối cùng TV chiếu một bộ phim kinh dị, Lăng Sấm kéo hết tất cả rèm cửa trong phòng khách lại, bầu không khí rất thích hợp kết hợp với màn hình siêu lớn và âm thanh vòm 360 độ, Điền Đậu Đậu cảm thấy hôm nay mình không thể nào sống sót ra khỏi cánh cửa này.

Mặc dù Điền Miêu Miêu nói muốn xem phim kinh dị nhưng cô cũng sợ thật, cả cô và Chúc Tinh đều ôm gối ôm co lại trên ghế sô pha, cố hết sức tránh xa màn hình.

Đến lúc bầu không khí quỷ dị đáng sợ, Điền Miêu Miêu co người lại dựa vào vai Lăng Sấm. Lăng Sấm nghiêng đầu nhìn cô, thấy cô rõ ràng rất sợ nhưng vẫn cố nhìn thì không khỏi cười: “Nếu sợ có thể lại gần.”

Bây giờ sự chú ý của Điền Miêu Miêu đều ở trên màn hình, nghe Lăng Sấm nói vậy thì tiến lại gần anh hơn theo bản năng, Điền Đậu Đậu ở bên cạnh nhìn thấy thế cuối cùng cũng tìm thấy niềm vui khi xem phim kinh dị.

“Chúc Tinh, nếu sợ thì ôm chặt tôi này.” Cậu xê dịch về phía Chúc Tinh, đến gần cô hơn. Chúc Tinh cũng không dời mắt khỏi màn hình như Điền Miêu Miêu: “Không cần, tôi cảm thấy cậu còn sợ hơn tôi.”

“...” Vậy cậu có thể ôm cô thật chặt không?

Cậu đang nghĩ tới đây thì cảnh kinh dị trên TV lâu nay cuối cùng đã đến, Chúc Tinh và Điền Đậu Đậu cũng hét lên sợ hãi và ôm chặt lấy nhau theo tiếng âm nhạc to đột ngột.

Điền Miêu Miêu cũng giật mình, sắc mặt tái nhợt, nhưng cô không phải loại người sẽ la hét nên chỉ âm thầm nổ tung trong lòng.

Lăng Sấm cảm nhận được cô ôm chặt lấy cánh tay mình nên cúi đầu cười: “Sợ vậy mà còn xem?”

Ánh mắt dịu dàng của anh rơi trên người Điền Miêu Miêu, Điền Miêu Miêu ngẩng đầu nhìn anh, giả vờ bình tĩnh: “Không sao đâu, em không sợ đến vậy.”

“Ồ.” Lăng Sấm mỉm cười lên tiếng, cũng không vạch trần cô.

Tôn Húc Xuyên ngồi một mình bên cạnh cảm thấy mình đã bị ba tầng tổn thương, tại sao, tại sao khi họ sợ hãi vẫn có người để ôm, còn cậu chỉ có thể tự ôm chặt bản thân!

Sau khi kịch tính qua đi, tình tiết trong phim cũng dịu lại một chút, Điền Miêu Miêu cũng thở phào nhẹ nhõm, lúc này cô mới phát hiện mình đang ôm cánh tay của Lăng Sấm!

Thứ cô đang ôm rõ ràng là một cái gối nhưng đã trở thành cánh tay của Lăng Sấm từ lúc nào!

Cô còn đang mê man thì giọng nói của Lăng Sấm từ đỉnh đầu cô rơi xuống: “Sợ à?”

“Đương, đương nhiên không phải!” Lúc xem dù sợ nhưng Điền Miêu Miêu lại không nhịn được xem tiếp, “Em là người thích phim kinh dị.”

“Ồ,“ Lăng Sấm ngồi bên cạnh cô, cong môi nhìn cô, “Sau này nếu không tìm được người xem chung thì có thể tìm anh, anh sẽ theo bất cứ lúc nào.”

Khế edit.
Bình Luận (0)
Comment