Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa

Chương 270

Lát nữa, bạn học trung học của Tần Lãng sẽ đến đây, tên là Lý Nguyên Phát. Hắn nói với Tô Thi Hàm để cô chuẩn bị một chút, người này cô cũng từng gặp qua ở siêu thị nhưng vẫn chưa có dịp chào hỏi.

Tô Thi Hàm gật đầu.

Sau đó, cô nói Tần Lãng: "Ông xã, anh xem ba đứa con nhà chúng mình có vẻ rất thích mấy con gà con mà mẹ nuôi đó”

Bởi vì chuyển phát nhanh Cainiao mới tuyển thêm hai nhân viên, nhân sự cũng đông đúc, cho nên bà Tân và ông Tăn lại có nhiều thời gian rảnh rồi.

Hai ngày trước, bà Tân buồn bực đến phát chán, bèn rủ dì Hạ tới chợ nông sản mua một lồng gà con. mập mạp về nuôi. Thời điểm này vừa tốt, đến lúc nghỉ đông và Tết Nguyên Đán là có thể hầm canh gà bồi bổ cho mấy đứa nhỏ được rồi.

Dù sao thì ăn thịt gà do chính mình nuôi vẫn đảm bảo hơn là gà người ta nuôi.

Hiện giờ ông bà Tần đang nuôi 12 con gà nhỏ, cái khu vườn yên tĩnh lúc trước bây giờ lại trở nên náo nhiệt.

Những chú gà chen chúc thành đàn và mổ đống lá rau, bởi vì được thả rong mà trông chúng nó có vẻ rất phấn khích, chúng chạy khắp sân miệng thì kêu ríu rít gọi bầy.

Hình ảnh đặc biệt đáng yêu khiến ba đứa nhỏ không thể rời mắt

Tô Thi Hàm mua cho ba đứa nhỏ một chiếc ghế dựa tự động lắc lư. Ghế được đặt ở góc 175 độ, cảm giác như đang nằm trong vòng tay của mama.

Năm trên ghế dựa, tầm nhìn thoáng đăng hơn hắn. Nằm trong xe đẩy chúng chỉ có thể nhìn lên bầu trời hay tự chơi đùa với bàn tay của mình, còn ở đây thì khác. Bọn nhóc có thể ngắm trời, ngắm đất, ngắm mây, còn có thể nhận biết được các sự vật trước mắt nữa.

Lúc này bọn nhóc đang nhìn những con gà nhỏ đang lon ton mổ lá rau.

Vũ Đồng thậm chí còn bắt chước động tác gà con nhặt lá rau, cái miệng nhỏ nhai chóp chép, như thể cũng đang bận ăn thứ gì đó.

Vô cùng đáng yêu.


Huyên Huyên vung vẩy bàn tay nhỏ, có vẻ cậu nhóc muốn đi bắt gà con, nhưng mà khoảng cách quá xa nên không thể với tới được.

Khả Hinh thì gặm ngón tay cái, tò mò nhìn đám gà vàng kia, thỉnh thoảng phát ra âm thanh nhỏ, nghe có chút giống với thanh âm do đàn gà phát ra.

Tân Lãng nhìn thấy vậy, hẳn cười nói: "Em dẫn bọn nhỏ đi qua một chút đi.

"Như vậy liệu có dọa đàn gà con hay không?" Tô Thi Hàm hỏi.

"Không có việc gì, còn đống lá rau của chúng ở đây cơ mà, chúng sẽ còn trở lại đấy” Tần Lãng cười nói.

Ánh mắt Tô Thi Hàm sáng lên, đứng dậy nói: "Được."

Hai người bận rộn bê chiếc ghế của bọn nhỏ đi qua. Quả nhiên, sau khi bọn họ tới, đám gà con kia đều bị dọa mà chạy mất.

Sau khi đặt ghế của ba đứa nhỏ bên cạnh những lá rau, Tăn Lãng và Tô Thi Hàm đi sang một bên.

Không bao lâu sau, đám gà con bắt đầu lục tục trở lại thăm dò, sau khi phát hiện không có gì nguy hiểm, chúng lại tiếp tục ăn.

Huyên Huyên biểu hiện rất hưng phấn, cậu nhóc cố sức vươn tay. Thế nhưng đôi tay nhỏ xíu này muốn chạm vào chúng cũng không được, huống chỉ là bắt gà.

Gà con bị hành động của Huyên Huyên làm cho giật mình, chúng sợ hãi chạy tán loạn sang một bên.

Sau khi thấy Huyên Huyên không có uy hiếp gì, đàn gà lại quay trở lại, lá gan của bọn nó thật sự không nhỏ.

Thậm chí còn có một con gà con lớn mật đi tới trước mặt Huyên Huyên lắc lư.


Nó kêu lên “Chít chít" như đang muốn cùng Huyện Huyên tâm sự vậy

Huyên Huyên cũng phát ra âm thanh “A a a a” để đáp lại.

Lúc phấn khích, Huyên Huyên thậm chí còn có thể phát ra âm thanh cao hơn lúc bình thường.

Tô Thi Hàm cười nói: "Huyên Huyên nhà ta có tố chất nghệ thuật đấy, cân luôn cả nốt cao kia mà."

Tân Lãng và Tô Thi Hàm cùng trò chuyện với mấy đứa nhóc, hưởng thụ khoảnh khắc ấm áp dưới ánh nắng dịu nhẹ của ánh dương.

Không lâu sau thì Lý Nguyên Phát tới, hai tay xách theo túi lớn túi nhỏ. Vừa nhìn thấy, Tần Lãng lập tức đi qua giúp đỡ, miệng còn trách cậu ta quá khách sáo, chỉ là qua chơi thôi mà còn mang thêm quà cáp làm gì.

Lý Nguyên Phát nhìn nhóm Huyên Huyên nói:

"Đây là quà mang đến cho ba đứa nhỏ, lần trước gặp. lại các cậu mình quá bất ngờ nên cũng không kịp chuẩn bị lễ vật gì, hôm nay là mình tặng bù đấy”

Nói xong, Lý Nguyên Phát đưa quà cho Tân Lãng.

Khá lắm, không hổ là thẳng nam độc thân, mua quà lại là thùng gỗ xếp hình mà mấy đứa trẻ một tuổi mới có thể chơi được. Rốt cuộc là đầu óc cậu ta như thế nào mới nghĩ tặng cái này cho con của hẳn đây.

Ngoài ra còn có một loạt kiểu dáng khác nhau của súng đồ chơi.

Lý Nguyên Phát còn đặc biệt nói mình đã hỏi nhân viên kỹ càng rồi, đây đều là những món đồ chơi mà đứa bé 3 tháng tuổi thích nhất, tuyệt đối phù hợp.

Tân Lãng dở khóc dở cười nói: "Lý Nguyên Phát! Cậu bị người ta lừa rồi. Đây là đồ chơi dành cho trẻ em trên một tuổi”


"Cậu xem ba đứa nhỏ nhà tôi, có thể chơi đồ chơi xếp hình sao? Đến ngồi chúng nó còn chưa biết nữa là."

"Súng lục á? Không khéo chúng nhét vào miệng ăn mất.”

"Nhưng mà cậu đã có lòng như vậy thì những lễ vật này tôi nhận, cũng không phải là không dùng được Đợi sang năm là chúng có thể chơi rồi”

"Nào! Huyên Huyên, Vũ Đồng, Khả Hinh, chúng ta cảm ơn chú Lý đã tặng quà nào."

"Vỗ tay một cái nào."

Những món quà này đều là đồ đắt tiền, hơn trăm tệ. Có lẽ cửa hàng đồ chơi thấy Lý Nguyên Phát không có kinh nghiệm mua hàng, lập tức lừa cậu ta mua đồ đắt nhất

Nhưng thành thật mà nói, nếu như không phải bây giờ hẳn đã có con thì hẳn chắc cũng nghe theo họ mà mua đồ chơi như thế này. Hắn hoàn toàn sẽ không nghĩ đến việc cái nào là dành cho trẻ em ba tháng, cái nào dành cho trẻ em sáu tháng, cái nào dành cho trẻ em một tuổi.

Tân Lãng đặt quà lên bàn, dạy ba đứa nhỏ vỗ tay.

Ba đứa nhỏ vỗ tay rất thành thạo, nghe thấy baba gọi mình, chúng lập tức nhìn về phía hẳn. Sau đó hai bàn tay nhỏ bé vỗ vào với nhau.

Vỗ tay.

Vũ Đồng và Khả Hinh vỗ tay đúng nhịp một cách kì diệu.

Lý Nguyên Phát cắm thấy chúng thật dễ thương cũng thật đáng yêu.

"Trong lúc chờ đợi, hẳn ta trò chuyện với Tân Lãng về việc sinh ba, việc này quả là thần kì.

Lúc này Tô Thi Hàm vừa từ trong bếp mang theo đĩa hoa quả đã được bày biện một cách đẹp mắt, đưa tới cho mọi người cùng ăn.

Lần trước ở cửa siêu thị, khi Tân Lãng đã ngồi vào trong xe, Lý Nguyên Phát cũng từng thoáng nhìn thấy Tô Thi Hàm, nhưng lúc ấy cậu không nghĩ nhiều.


Lúc này, nhìn thấy Tô Thi Hàm, hẳn bỗng nhiên nhìn về phía Tân Lãng.

Tần Lãng cười nói: "Giới thiệu với cậu một chút, đây là chị dâu của cậu, gọi chị dâu đi."

“Chào chị dâu." Quả nhiên đúng là chị dâu!

Thật xinh đẹp!

Khó trách sinh ra ba đứa nhỏ đáng yêu xinh đẹp như vậy, hóa ra là do gen của cha mẹ đều rất tốt nha!

Tô Thi Hàm đặt đĩa trái cây xuống, cười nói: "Mọi người cứ tự nhiên nhé, em dẫn bọn nhỏ đi chơi”

Nói rồi, cô dẫn ba đứa nhỏ sang nơi khác...

Tần Lãng và Lý Nguyên Phát ngồi trên ghế ở sân vườn nói chuyện phiếm, từ chuyện Tần Lãng mở cửa hàng ở Thượng Hải rồi lại nói sang chuyện điêu khác.

Sau đó, họ nói về đầu gội đầu.

Vừa nghe chuyện đầu gội đầu, vẻ mặt Lý Nguyên. Phát kích động nói: 'Anh Lãng! Sau này nếu anh thật sự mở xưởng bán đầu gội đầu, có thể cho em xin một chân giúp đỡ nha! Em cũng muốn làm ra chút thành tựu để cho gia đình họ hàng nhìn xem”

Tuổi trẻ khí thịnh, ai cũng muốn được cha mẹ công nhận, hẳn cũng không ngoại lệ.

Hắn bây giờ có thể coi như là “Nghé con không sợ hổ" ăn chút gian khổ cũng chẳng thiệt thòi gì.

Đây còn không phải là thời điểm tốt nhất để lập nghiệp sao? Tuổi còn trẻ lại không có áp lực gia đình con cái, chính là lúc phấn đấu theo đuổi ước mơ của mình.

Tần Lãng cười vỗ bả vai hẳn, nói: "Cậu phải nghĩ cho kỹ, tuy rằng đầu gội đầu của tôi có chất lượng tốt, nhưng mà thị trường tiêu thụ lớn như vậy, rất nhiều thương hiệu đã sớm có chỗ đứng. Hơn nữa, chúng ta không có căn cơ, bị các công ty khác chèn ép cũng là điều tất nhiên.

"Nếu muốn làm cho thương hiệu dầu gội đầu lớn mạnh, sẽ phải đối mặt với rất nhiều khó khăn.”

“ Đương nhiên, nếu chúng ta thành công mà nói, sẽ có rất nhiều tiền.”

Bình Luận (0)
Comment