Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa

Chương 388

Tân Lãng và Tô Thi Hàm nghe được lời của Phương Nhã Nhàn nói, hai người đều hơi bối rối.

“Bọn nhỏ đánh nhau?”

“Bọn nhỏ còn nhỏ như vậy, sẽ đánh nhau sao?”

“Lúc trước ba đứa nhỏ không phải vẫn tốt sao, sao lại đột nhiên đánh nhau chứ?”

Tô Thi Hàm khó hiểu nhìn ba đứa nhỏ nhà mình, rõ ràng ba đứa nhỏ ở trong ngực vẫn luôn ngoan ngoãn đáng yêu. Bọn nhỏ quan hệ rất thân thiết, làm sao lại đột nhiên đánh nhau chứ?

Phương Nhã Nhàn thấy con gái không tin, kéo bàn tay nhỏ bé của Vũ Đồng nói: “Con xem đi, đây chính là chứng cứ. Huyên Huyên vừa nóng nảy còn cần Vũ Đồng một cái, Khả Hinh cũng vô tình cào vào tay Huyên Huyên”

Tô Thi Hàm và Tần Lãng cúi đầu nhìn. Trên mu bàn tay của Huyên Huyên có một vết đỏ nhỏ, tay thịt nhỏ của Vũ Đồng cũng đỏ lên, còn có một dấu răng nhỏ. Xem ra chính là "kiệt tác” của Huyên Huyên, bởi vì nhóc con vừa mới mọc một cái răng nhỏ.

Tần Lãng có chút bất đắc dĩ, bởi vì hẳn phát hiện ra bọn nhỏ quả thật là đang giận nhau. Tay trái hắn ôm Huyên Huyên, tay phải ôm Vũ Đồng. Kết quả hai đứa nhỏ ở trong lòng hắn đều không muốn lại gần nhau, cùng nằm sấp trên vai Tần Lãng.


“Các con làm sao có thể đánh nhau chứ? Các con chính là người thân nhất của nhau trên thế giới này, là cùng từ trong bụng mẹ đi ra cơ mà” Tô Thi Hàm nhìn ba đứa nhỏ có chút tủi thân, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ nói.

Trong nhà có nhiều người lớn nhìn như vậy, bọn nhỏ đánh nhau cũng không tạo thành hậu quả gì nghiêm trọng. Nhưng ba đứa nhỏ đánh nhau vì đồ chơi, điều này ngược lại làm cho Tô Thi Hàm không thể tưởng tượng được.

Lúc này dì Trần vẫn đứng bên cạnh nói: "Cậu Tân, cô Tô, tôi cảm thấy chuyện này rất bình thường”

“Lúc trước tôi ở trung tâm ở cữ một thời gian, học được không ít kiến thức về bọn nhỏ. Đứa nhỏ hơn năm tháng tuổi đã có cảm xúc và ý thức của mình, cũng thích biểu đạt điều đó ra ngoài”

“Ba đứa nhỏ mỗi ngày đều sống cùng nhau, nhưng cho dù là bạn thân nhất thì cũng có lúc mâu thuẫn. Hơn nữa bọn nhỏ vẫn là đứa bé, không biết che giấu cảm xúc, bởi vì bị cướp đồ chơi nên hơi khó chịu. Cho nên bọn nhỏ dùng phương pháp trực tiếp nhất để biểu đạt ra.”

“Hơn nữa vừa rồi khi ba đứa nhỏ đánh nhau, người lớn đều ở đây, bọn nhỏ cũng không phải thật sự đánh nhau. Huyên Huyên sở dĩ cắn được vào tay Vũ Đồng, là bởi vì lúc ấy hai đứa đang cướp con búp bê nhỏ kia. Vũ Đồng nằm chặt con búp bê, Huyên Huyên không cướp được cho nên mới sốt ruột mở miệng cần, lúc ấy có lẽ Huyên Huyên muốn cắn búp bê, kết quả là vô tình cắn vào em gái.”

“Còn chuyện Khả Hinh cào Huyên Huyên, cũng chỉ là vô tình vung tay lên không cẩn thận tạo thành vết thương. Ba đứa nhỏ chỉ là hơi náo loạn lúc cùng nhau chơi đồ chơi, cũng không phải thật sự đang đánh nhau”

“Tình huống này rất bình thường, chúng ta bình thường chú ý nhiều hơn, kịp thời ngăn chặn bọn nhỏ là được”

Nghe dì Trần nói như vậy, Trương Nhã Nhàn nghĩ đến Tô Thi Hàm lúc năm sáu tháng, cũng mở miệng nói: “Mẹ nhớ ra rồi! Lúc Thi Hàm sáu tháng tuổi, cũng đột nhiên tỏ ra giận dỗi. Có một lăn mẹ cầm đồ chơi con không thích đưa cho con, lúc đó con rất tức giận và ném đồ chơi đi, kết quả là không cẩn thận đập trúng người mẹ."

“Lúc đó mẹ rất buồn, nghĩ đến con gái cưng của mình lại đánh mình. Nhưng hiện tại mẹ nghĩ lại, khi đó con cũng chỉ biểu đạt cảm xúc không vui của mình mà

Dì Trương nói: “Đúng vậy! Cô Tô, cô còn nhớ chuyện mấy ngày trước không? Lúc ấy Vũ Đồng nhìn thấy cô ôm Huyên Huyên trước, cũng rầu rĩ không vui Tôi thấy bọn nhỏ đã trưởng thành, có ý thức của riêng mình”

“Nói như vậy, về sau chúng ta nên chú ý hơn đến tâm trạng của bọn nhỏ mới được. Ba đứa nhỏ vừa mới náo loạn, lúc này vẫn còn giận dỗi. Mọi người nhìn Khả Hinh xem, còn cố ý quay mặt nhỏ đi hướng nơi khác, không muốn nhìn anh trai chị gái nữa” Tô Thi Hàm nhìn con gái nhỏ trong ngực, không khỏi bật cười nói

Dì Trần nói: “Không sao đâu! Cô Tô, ba đứa nhỏ từ khi sinh ra đã lớn lên cùng nhau, tình cảm tất nhiên sẽ rất tốt. Một bàn chân ở trong giày sẽ có lúc đầu ngón chân cũng sẽ vô tình va chạm vào nhau. Bọn nhỏ sống cùng một chỗ mỗi ngày, có một chút mâu thuẫn nhỏ là rất bình thường, cọ xát lẫn nhau, tình cảm sẽ trở nên tốt hơn”


“Đúng vậy! Bọn nhỏ cũng nhanh quên, có lẽ trong chốc lát lại sẽ chơi cùng nhau thôi”

Nói là nói như vậy, nhưng mâu thuẫn nhỏ này vẫn náo loạn hơn nửa tiếng đồng hồ,

Sau khi Tần Lãng và Tô Thi Hàm trở về, vẫn luôn ở cùng ba đứa nhỏ, kết quả là bọn nhỏ không ai để ý đến ai. Tân Lãng và Tô Thi Hàm đặt bọn nhỏ lên đệm, ba đứa nhỏ còn cố tình quay mông về phía nhau, yên lặng trốn đi tự mình chơi đồ chơi.

Người lớn nhìn bộ dáng không được tự nhiên của ba đứa nhỏ, đều nở nụ cười.

Sau khoảng nửa giờ tự chơi đồ chơi của mình. Khả Hinh chơi con thỏ nhỏ, con bé vỗ bụng của nó để nó hát, con bé thích nhất là nghe nhạc. Thế nhưng con bé đang nghe, thì một quả bóng nhỏ đột nhiên lăn đến trước mặt con bé.

Con bé hơi sửng sốt, quay đầu nhìn về phía quả bóng lăn qua thì bắt gặp ánh mắt của Huyên Huyên.

Vừa rồi Huyên Huyên vẫn tự chơi con rối nhỏ của mình. Nhưng thời gian trôi qua, thắng bé cũng cảm thấy chơi một mình rất nhàm chán. Vì thế thắng bé thỉnh thoảng lại lén nhìn các em gái

Có lẽ là nó biết giữa hai bên có mâu thuẫn, Huyên Huyện cũng hơi ngượng ngùng muốn làm lành. Vì vậy thằng bé hơi suy nghĩ, ri căm lấy quả bóng ba đứa nhỏ thường xuyên ném cho nhau, giả vờ trượt tay, không cẩn thận ném đến chỗ em gái.

Trước kia ba đứa nhỏ thường xuyên chơi quả bóng da nhỏ này, khi Tăn Lãng và Tô Thi Hàm ở đây, sẽ thường chơi cùng bọn nhỏ. Chính là anh truyền bóng chuyền cho em, em lại chuyền bóng cho anh, anh lại chuyền bóng vẽ. Như vậy ba đứa nhỏ hình thành một hình tam giác nhỏ, không ngừng chơi trò ném bóng.


Hiện tại Huyên Huyện ném bóng đến chỗ Khả Hinh, con bé hơi suy nghĩ. Sau đó như thường lệ, ném quả bóng cho chị gái.

'Vũ Đồng thật ra cũng đã sớm chơi chán rồi. Vừa rồi khi anh trai và em gái chơi quả bóng nhỏ, con bé đã chú ý tới, trong lòng có chút buồn.

Nhưng hiện tại em gái ném quả bóng cho con bé, Vũ Đồng trong nháy mắt lập tức vui vẻ. Sức lực của Khả Hinh khá nhỏ, nên quả bóng chỉ lăn đến bên chân Vũ Đồng. Vì vậy con bé dùng chân đá một cái, mới đưa tay ôm quả bóng vào trong ngực, sau đó ném quả bóng cho Huyên Huyên ở bên cạnh.

Với động tác này, chiến tranh lạnh giữa ba đứa nhỏ trong nháy mắt bị phá vỡ. Huyên Huyên tiếp tục ném bóng, sau hai vòng chơi, ba đứa nhỏ lại bắt đầu cười.

Tô Thi Hàm và Tần Lãng vẫn luôn chú ý đến ba. đứa nhỏ, thật ra ngay từ đầu bọn họ đã nghĩ tới muốn giúp bọn nhỏ giải quyết mâu thuẫn. Nhưng Phương Nhã Nhàn nói rằng, mâu thuẫn này vẫn là để cho bọn nhỏ tự mình giải quyết thì tốt hơn. Bởi vì lúc cha mẹ nói chuyện sẽ có thứ tự trước sau, bọn nhỏ có thể sẽ suy nghĩ nhiều, đến lúc đó lại ghen tị gây ra rắc rối.

Hơn nữa khi bọn nhỏ lớn lên từng ngày, những mâu thuẫn như vậy có thể sẽ nhiều hơn, nên phải để cho bọn nhỏ tự học được cách hòa thuận.

Trong mắt ba đứa nhỏ, chuyện này không phải đã được giải quyết sao!

Bình Luận (0)
Comment