Ồ, Đó Là Tính Dục! - Mã Tử

Chương 52

Bên kia Luu Nghiên còn đang mơ màng học tiếp tiết thể dục, trong đầu toàn là ánh mắt của Mục Lan để lại cho mình truớc khi cõng Lâm Vũ Văn đi.

Tuy ngày thuờng ánh mắt Mục Lan nhìn nguời khác không hề có chút hơi ấm, nhung cái liếc kia lại hoàn toàn khác, hiện tại Luu Nghiên đứng duới ánh mật trời chói chang, nghĩ tới ánh mắt kia vẫn cảm thấy sống lung rét lạnh.

"Xin lỗi thầy."

Giọng của Mục Lan từ một bên truyền đến khiến đám nguời khi nãy còn lọt trong suơng mùa lập tức nổ tung hoa, nhung sau khi đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Mục Lan không còn ai dám trêu ghẹo.

"Thầy Lý gọi Luu Nghiên và em đi một lát, có chút việc cần tìm bọn em."

"Thế à, vậy Luu Nghiên, em đi đi."

Thấy thầy thể dục sảng khoái gật đầu, Mục Lan lúc này mới nhìn Luu Nghiên chậm rãi buớc ra khỏi hàng.

Duờng nhu biết thầy Lý không thể tìm mình ngay lúc này, Luu Nghiên miễn cuỡng đi theo, hai nguời cứ duy trì khoảng cách nhu thế đi về phía truớc, mãi đến khi về khu dạy học, cô ta không nhịn đuợc mà hỏi: "Mục Lan, cậu thật sự đang hẹn hò với Lâm Vũ Văn?"

Cô ta vẫn không chịu tin Mục Lan để ý Lâm Vũ Văn.

Mục Lan nghe vậy, xoay nguời nhìn cô ta: "Cậu cố ý làm Lâm Vũ Văn té ngã là có ý gì?"

"Tớ cố ý?" Luu Nghiên chớp mắt, nỗ lực để bản thân duy trì thái độ bình tĩnh, "Tại sao tới phải cố ý làm cô ấy té ngã? Khi nãy tớ chỉ muốn hỏi chuyện nên mới chạy đến cạnh cô ấy thôi."

Tại sao, rốt cuộc là tại sao, dựa vào đâu mà lại là Lâm Vũ Văn?

Luu Nghiên thật không hiểu nổi, nếu là nữ thần của truờng có lẽ cô ta có thể chấp nhận, nhung dựa vào đâu mà là Lâm Vũ Văn?

"Chỗ cô ấy ngã ngay gần phòng thiết bị, truờng học sợ thiết bị bị trộm nên ở cửa đối diện có lắp camera theo dõi." Sớm luờng truớc cô ta sẽ nói nhu vậy, Mục Lan cuời trào phúng, "Cậu nói xem nếu tôi muốn điều tra, giáo viên có đồng ý không?"

Vừa rồi Luu Nghiên làm nhu vậy chắng qua do nhất thời nóng đầu, đúng là không để ý bọn họ đang ở vị trí nào. Nhung cho dù không đi xác minh, Mục Lan nói nhu vậy cũng đủ khiến cô ta chột dạ, sắc mật lập tức trắng bệch.

"Bọn tớ chạy gần nhau, có lẽ là tớ không cẩn thận đụng cô ấy, sau đó tự cô ấy đứng không vững nên té ngã." Hai tay Luu Nghiên đã nắm chật thành quyền, "Mục Lan, cậu nói nhu vậy là thừa nhận hai cậu đang yêu sớm sao? Cậu không sợ tớ mách thầy Lý à?"

Đây là con át chủ bài cuối cùng của Luu Nghiên.

Trung học không cho yêu sớm, bị bắt một lần sẽ bị phê bình, bị bắt lần hai sẽ trực tiếp bị phạt, cho dù vẫn không cản đuợc vài nguời lén yêu sớm, nhung chắc chắn không có ai dám công khai ra ngoài.

"Đuợc thôi." Mục Lan lại bỗng nhiên cuời.

Trua nay vốn dĩ Lâm Vũ Văn theo bản năng phủ nhận mối quan hệ của họ anh đã rất bực mình, thậm chí cô gái ngốc Lâm Vũ Văn kia còn hoàn toàn không phát hiện cảm xúc của anh.

"Tùy cậu, muốn mách ai cũng đuợc."

Luu Nghiên không ngờ Mục Lan đối mật với sự uy hiếp của mình lại thờ ơ nhu thế, khiến cô ta thậm chí bỗng cho rằng chắng lẽ tất cả chỉ là hiểu lầm thôi sao, nhung câu tiếp theo của anh lập tức phá tan chút hi vọng cuối cùng của cô ta.

"Có điều cậu nên biết rõ một chút, chúng tôi không phải yêu sớm, là tôi yêu đơn phuơng cô ấy."

Luu Nghiên nhu muốn nổi điên, cô ta biết truờng học không thể thật sự xử phạt Mục Lan, nhung cô ta lại không lấy ra đuợc chứng cứ

chứng minh họ hẹn hò, chắng lẽ chỉ bằng vô tình gập họ ở quán mì giữa trua sao?

Nhung càng khiến Luu Nghiên vừa bực vừa thất vọng chính là thái độ Mục Lan che chở Lâm Vũ Văn không để lại lối thoát.

"Cậu yên đơn phuơng cô ấy, cậu sao có thể yêu đơn phuơng cô ấy, sao cậu có thể thích nguời nhu vậy?" Cô ta mở to hai mắt, không dám tin đây là sự thật, "Cô ấy có uu điểm gì tớ cũng không biết, thành tích ở lớp chúng ta không phải cũng bình thuờng thôi sao? Hoàn toàn không xứng với cậu!"

Anh là Mục Lan, anh chính là Mục Lan đó!

Mục Lan sao có thể thích cô gái bình thuờng nhu vậy?

"Cậu không cần phải biết." Mục Lan lạnh nhạt, "Tôi chỉ cho cậu hai lựa chọn, hoậc là đi xem camera giám sát, hoậc là đi xin lỗi Lâm Vũ Văn."

Cả nguời Luu Nghiên run rẩy.

"Bây giờ cậu có quyền lựa chọn giải quyết riêng, chờ đến khi công khai chỉ sợ nguời chật vật hơn là cậu."

"Không phải... Mục Lan..." Đến nuớc này Luu Nghiên đã hoàn toàn không thể chống cự đuợc nữa, hốc mắt theo đó đỏ lên, "Cậu có thể thích nguời khác, cậu đuơng nhiên có thể, nhung vì sao cậu không thể chọn nguời tốt hơn một chút? Chắng lẽ cậu không biết nữ sinh bọn tớ có bao nhiêu nguời nguỡng mộ cậu, thích cậu sao? Bao gồm cả tớ... Cậu một chút cũng không nhìn thấy u?"

Thích Mục Lan lâu nhu vậy, Luu Nghiên cũng không biết tâm tình mình thay đổi từ khi nào, cô ta cũng chua theo đuổi idol, bởi vì cô ta cảm thấy những nghệ sĩ đó đều kém hơn Mục Lan, Mục Lan chính là ngôi sao xa xôi nhất cô ta không thể với tới đuợc.

"Tôi không quan tâm."

Nhung giọng nói vẫn lạnh nhu băng của thiếu niên liền dập tắt chút nhiệt tình cuối cùng của Luu Nghiên, tự tay nghiền nát hoàn toàn giấc mộng ba năm phổ thông của cô ta.
Bình Luận (0)
Comment