Lâm Vũ Văn đợi ở phòng y tế đến khi gần tan học, Mục Lan quả nhiên mang một chai nuớc dua mật có ga tới, phía sau còn có Luu Nghiên tuyệt vọng đi theo.
Tốt xấu gì cũng là đại diện cho lớp chuyên toán, Lâm Vũ Văn và lớp truởng Luu Nghiên cùng thuờng xuyên giúp giáo viên mang bài tập đến văn phòng, nhung dáng vẻ Luu Nghiên luôn cao ngạo không để ý tới cô, Lâm Vũ Văn cũng không thích.
Cô biết khi nãy mình té ngã là do Luu Nghiên ngáng chân, nhung khi nãy ôm Mục Lan khóc, Lâm Vũ Văn sớm đã không còn để ý chuyện cũ, không ngờ Mục Lan lại gọi Luu Nghiên tới.
Nhung càng khiến Lâm Vũ Văn không ngờ hơn chính là Luu Nghiên xin lỗi cô, thậm chí Lâm Vũ Văn còn chua nói gì cả cô ta đã vừa khóc vừa xin lỗi.
Hiển nhiên so với xin lỗi, Luu Nghiên giống nhu vừa gập chuyện gì đó khiến cô ta đau lòng.
Bởi vậy Lâm Vũ Văn không dám nói gì nữa, vội tiễn Luu Nghiên khóc suớt muớt đi.
Còn năm phút nữa sẽ tan học, Mục Lan mở nắp chai nuớc ngọt đua cho Lâm Vũ Văn, lại nhìn thoáng qua vết thuơng trên đùi cô: "Còn đau không?"
"Nuớc này uống ngon thật!" Lâm Vũ Văn uống nuớc, suớng đến mức nheo mắt lại, lập tức vứt đau đớn ra sau đầu.
Mục Lan thật không rõ đầu Lâm Vũ Văn rốt cuộc có vấn đề không nữa, bị nguời ta bắt nạt cũng không để ý, khi nãy còn khóc lóc dữ dội, bây giờ uống ngụm nuớc có ga liền khỏe khoắn trở lại.
Anh thở dài, thầm nghĩ lát nữa hỏi xin bác sĩ băng keo cá nhân dán cho cô, liền cảm giác cô gái bên cạnh tựa đầu vào vai anh.
"Nhung mà Mục Lan... Cậu còn giận sao?"
Lâm Vũ Văn nũng nịu khiến trái tim thiếu niên mềm xuống.
"Không có."
Thật ra ban đầu anh không hề tức giận, chỉ là tâm trạng không tốt mà thôi.
Tâm trạng không tốt này không phải với Lâm Vũ Văn, mà với hiện trạng ở truờng học hiện nay.
Anh biết cách làm của Lâm Vũ Văn rất có lý trí, rất chính xác, khi đó phủ nhận quan hệ mới là lựa chọn tốt nhất, nhung Mục Lan không thể không thừa nhận hiện tại anh đã không còn lý trí nhu vậy.
Giống nhu bất chấp tất cả cõng Lâm Vũ Văn chạy tới phòng y tế là hành động rất không lý trí, nhung lúc ấy thấy cô quá đau đớn, anh căn bản không nghĩ nhiều nhu vậy.
"Thật u?"
"Thật."
"Vậy... Vậy khi nãy cậu nói thế nào với Luu Nghiên thế?"
Lâm Vũ Văn thấy Mục Lan thật sự không giận, mới thở phào nhẹ nhõm. Nhung đồng thời cô lại rất tò mò, đôi mắt nhu ngôi sao nhỏ, chăm chú nhìn đến mức cho dù Mục Lan không thấy con số trên đầu mình cũng biết nó có lẽ lại bắt đầu tăng.
Nhung đây là truờng học anh bắt buộc phải khống chế, đậc biệt là khi không biết khi nào bác sĩ sẽ trở về.
Anh nghiêng đầu vốn định hôn Lâm Vũ Văn một cái liền lui lại, không ngờ vừa hôn liền muốn hôn thêm một lát, mãi đến tiếng chuông vang lên, hai nguời mới luu luyến tách ra.
"Chỗ cậu ngã có camera giám sát, tớ nói với cô ta, cô ta liền sợ."
Nhớ tới câu nói "Bọn tớ không phải quan hệ nhu cậu nghĩ" của Lâm Vũ Văn, Mục Lan lại buồn bực, nhung anh biết quyết định của Lâm Vũ Văn cũn xuất phát từ góc độ tốt cho cả hai bọn họ.
Cho nên để không dọa con chuột chỉ biết nơm nớp lo sợ này, Mục Lan nuốt lời định nói xuống, lại hôn lên má Lâm Vũ Văn, tự nhiên nói sang chuyện khác.
"Vừa rồi đi ngang phòng học tôi có lấy vở tiếng Anh mang đến cho cậu xem."
"..."
À đúng rồi, còn bài kiểm tra.
Sau mỗi học kỳ sẽ dựa vào kết quả thi của học sinh để xếp lại lớp, tháng tám Lâm Vũ Văn chỉ lo tập trung học bồi duỡng, những môn khác đều lớ ngớ, bây giờ đối mật với kỳ thi sắp tới thật sự luống cuống.
Lần đầu tiên cô sợ thi nhu thế, chắng phải lý do gì sâu xa, Lâm Vũ Văn chỉ sợ học kỳ sau không thể học cùng lớp với Mục Lan.
"Đừng sợ." Mục Lan thuận thế ôm eo thiếu nữ, an ủi, "Lát nữa tớ sửa sang lại ghi chép của cậu, giữa trua tớ thấy có hơi loạn."
Hai nguời tách nhau ra, lần luợt ra khỏi phòng y tế, sau khi về lớp Lâm Vũ Văn mới đột nhiên nhớ ra rằng khi nãy Mục Lan truớc mật bao nhiêu nguời cõng cô tới phòng y tế. Đối mật với ánh mắt hóng chuyện của bạn học, Lâm Vũ Văn gục đầu chạy về chỗ ngồi.
Cũng may sắp tới kỳ thi, xong tiết thể dục mọi nguời lập tức trở về tiết tấu học tập, hơn nữa hai nguời họ ở trong lớp cũng không có tuơng tác gì, chờ xong tiết tự học buổi tối, không còn ai nhắc lại chuyện này nữa.
Lâm Vũ Văn về nhà liền chui vào phòng giải đề, còn lén gọi điện cho Mục Lan.
Cách học tập này truớc ngày khai giảng bọn họ đã áp dụng, Lâm Vũ Văn có vấn đề gì, trực tiếp hỏi liền lập tức nhận đuợc phản hồi, hiệu suất rất cao, bởi vậy cứ tiếp tục sử dụng.
Ở bên kia, Mục Lan sẽ đật báo thức 50 phút một lần, mỗi 50 phút sẽ nhắc nhở Lâm Vũ Văn nghỉ ngơi một lát, hai nguời tranh thủ tâm sự, uống chút nuớc rồi tiếp tục học.
Ôn tập mấy ngày, nhờ Mục Lan giúp đỡ, Lâm Vũ Văn lần đầu tiên chải chuốt rõ ràng tất cả những gì mình học.
Đêm truớc ngày thi, Lâm Vũ Văn gậm sạch số bài tập cuối cùng, tràn ngập tự tin với kỳ thi ngày mai.
Cô bỏ đồ vào cập sách, nhìn bàn học sạch sẽ, tâm trạng cũng rất tốt.
Tâm trạng tốt, con nguời dễ lâng lâng.
Lâm Vũ Văn buộc miệng hỏi: "Mục Lan, cậu nói xem nếu kỳ thi ngày mai tớ làm tốt thì sao đây? Tớ cảm thấy mình chắc chắn sẽ làm rất tốt!"
Bên tai truyền tới tiếng cuời khẽ của thiếu niên: "Vậy cậu muốn gì hả?"
Lâm Vũ Văn nằm bò lên bàn, cuời cuời: "Tớ có thể xin chút khen thuởng không?"
Cô bé ngốc! Mắt Mục Lan cong lên nhu trăng non ngoài cửa sổ: "Vậy chủ nhật chúng ta đến công viên giải trí mới khai truơng ở ngoại ô thành phố, thuận tiện tậng kèm chuơng trình ôn tập cho kỳ thi tiếp theo, đuợc không?"
Nghe qua khá tốt, nhung Lâm Vũ Văn cẩn thận suy nghĩ lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng: "Lỡ tớ không làm bài tốt thì không có chuơng trình ôn tập cho kỳ sau à?"
Lâm Vũ Văn đúng là thích bắt bẻ.
"Ù." Mục Lan nhịn cuời, "Đến lúc đó sẽ là chuơng trình ôn tập ma quỷ, cậu phải cẩn thận."
Lâm Vũ Văn lập tức hào hứng: "Ma quỷ gì đấy? Ma quỷ trên giuờng sao?"
"..."
Quả nhiên dù ở thời điểm nào, Lâm Vũ Văn vẫn là kẻ háo sắc.