Diệp Hoài Hà nhảy xuống xe, lau mồ hôi ở trên đầu sau đó nhìn quanh một vòng, cảm khái nói: “Quả nhiên trấn nhỏ Hy Vọng Thật sự giống với lời nói của Hoài Sơn, đây là một trấn nhỏ thật thần kỳ. Thời tiết nóng bức như vậy mà ở trong trấn nhỏ không hề cảm thấy nóng. Trưởng trấn Miêu nghe danh đã lâu, tôi là Diệp Hoài Hà - người phụ trách của căn cứ thành phố A, rất cảm ơn trưởng trấn đã trợ giúp cung cấp rất nhiều thứ cho căn cứ của chúng tôi.”
Miêu Tuệ Tuệ cũng đưa tay ra bắt tay với anh ấy:
“ Ngài Diệp không cần khách khí, tôi sẽ giúp mọi người hết mình.”
Những người này muốn làm phiền trưởng trấn Miêu, Hoài Sơn đã nói cho bọn họ quy củ của trấn, tinh hạch đã chuẩn bị xong, phiền toái cô sắp xếp."
“ Trưởng trấn Miêu.” Diệp Hoài Sơn cũng đi tới, theo sau là một người đàn ông xa lạ mà coi chưa từng gặp qua, “Đây là một trong những người phụ trách căn cứ ở thành phố C. Ông ấy cũng muốn mua một số vật tư, không biết liệu có tiện không?"
"Đương nhiên là thuận tiện." Miêu Tuệ Tuệ gật đầu, sau khi thăng cấp, nhà máy thực phẩm tiện lợi và nhà máy sản xuất bông cũng được mở rộng, nhiều người được tuyển dụng hơn nên tốc độ sản xuất được đẩy nhanh. Rất nhanh đã bổ sung đủ số hàng mà Diệp Hoài Sơn đã mua gần hết.
Người phụ trách đến từ thành phố C hiển nhiên rất vui vẻ, trên khuôn mặt vốn nghiêm túc hiện lên nụ cười.
Nhưng nhiệm vụ cấp bách nhất là giải quyết những cư dân này trước.
“ Vài người máy đến hỗ trợ đăng ký và thu tinh hạch, người chọn nhà thương mại, chọn chung cư độc thân hay chọn khách sạn con nhộng sẽ được chia thành ba đợt khác nhau, sau đó người máy sẽ đưa họ đi.”
Miêu Tuệ Tuệ nhìn công việc khiến cô rất đau đầu đã được người máy tiến hành một cách có trật tự, cô không khỏi cảm thấy mừng vì mình đã thăng cấp. Chẳng hạn như hôm nay chia thành đợt ba người khác nhau, để đưa họ đi hết thì cô sẽ mệt chết khiếp mất.
Tất cả các cơ sở trong trấn nhỏ khiến những người sống sót từ căn cứ ở Thành phố A vừa đi vừa phát ra những tiếng cảm thán kinh ngạc.
Một nhóm người vừa đi vừa ríu rít nghị luận không ngừng khiến cho trấn nhỏ náo nhiệt hơn rất nhiều.
Còn Miêu Tuệ Tuệ đưa người phụ trách của thành phố C đến kho hàng, cô đã cố ý chất rất nhiều vật tư ở ngoài nhà kho.
Người phụ trách thành phố C nhìn thấy, thanh âm kích động có chút tách ra: "Mì ăn liền, cơm ăn liền! Còn có rất nhiều rau củ quả!"
Cuối cùng, ông ấy mua vật tư với giá tổng cộng 800.000 tinh hạch cấp một và mua thêm 100.000 tinh hạch cấp một tiền nước. Đồng thời tiêu tốn tổng cộng 900.000 tinh hạch cấp một để lấp đầy không gian của
những dị năng giả hệ không gian mà anh ta mang theo.
Thanh toán tất cả tinh hạch xong mà nước chưa chảy hết vào thùng nên bọn họ đứng bên cạnh để canh giữ. Nhìn dòng nước trong vắt chảy vào thùng, hai người đưa mắt nhìn nhau trong mắt lộ rõ vẻ hưng phấn.
Bán xong hết vật tư, Miêu Tuệ Tuệ liền đi xem xét tình huống của những người còn sống sót.
Khi cô đi qua, mọi người đã ở kín chung cư độc thân, nhà ở thương mại cũng có hơn 200 hộ dân sinh sống, căn hộ con nhộng có hàng chục người ở, hiện trường vẫn còn một số người chưa đăng ký.
Diệp Hoài đưa Diệp Hoài Hà dạo quanh trấn nhỏ, khi trở về anh ta đã nói chuyện về khách sạn con nhộng với Miêu Tuệ Tuệ.
“ Nếu căn cứ của chúng ta có thể có một khách sạn con nhộng như này thật tốt, còn có thể điều chỉnh nhiệt độ cho ổn định, đông ấm hè lạnh. Khách sạn này quả thực được chế tạo cho thời mạt thế.” Diệp Hoài Hà có chút kích động.
Cùng lúc đó bên tai Miêu Tuệ Tuệ kêu “ting” một tiếng, âm thanh quen thuộc của hệ thống vang lên.
"Kích hoạt nhiệm vụ và cho các căn cứ lớn thuê các khách sạn con nhộng cấu hình cao di động."
Miêu Tuệ Tuệ ngẩn người, cho thuê? Còn có thể cho thuê sao?
Bên kia Diệp Hoài Hà vẫn thao thao bất tuyệt bày tỏ sự yêu thích của mình với khách sạn con nhộng, trong lời nói của anh ấy bộc lộ rằng anh ấy thực sự muốn sở hữu nó.