Dị năng hệ tinh thần của Triệu Quang Diệu đã biến mất, một nhóm người ngày càng ồn ào hơn, trốn tránh trách nhiệm của nhau. Cuối cùng đánh nhau kịch liệt rồi đều bị người máy của thị trấn trói lại.
Dưới vũ lực và trấn áp của người máy, họ phải thu dọn đồ đạc và rời khỏi thị trấn.
Tuy rằng tinh hạch đã được hoàn lại nhưng ở những căn cứ khác, tinh hạch cũng không làm được gì. Ngoài trấn nhỏ, ánh mặt trời chiếu vào làm cho bọn họ hoa mắt chóng mặt, da dẻ bỏng rát, bọn họ hối hận nhưng chẳng có tích sự gì.
Thật ra dị năng của Triệu Quang Diệu không mạnh như vậy, chỉ là trong lòng đối phương có tư tưởng tham lam, phóng đại thêm một chút. Tham vọng giống như ngọn lửa trên thảo nguyên bùng phát không thể vãn hồi.”
Lý Văn Tĩnh quay đầu lại nhìn thoáng qua, sau đó giơ ngón tay cái với Miêu Tuệ Tuệ: “Làm tốt lắm.”
Sau khi Lý Văn Tĩnh trở về, một mình Miêu Tuệ Tuệ đi xem khách sạn con nhộng mới được tu sửa xong. Lúc này đã có không ít người chuyển vào ở, tất cả mọi người đều nằm ở trong các khoang phòng đã được sắp xếp ngăn nắp, bên cạnh còn có một cầu thang để tiện leo trèo lên xuống.
Toàn bộ khách sạn đều là các khoang phòng sắp xếp chỉnh tề ở tất cả các tầng. Miêu Tuệ Tuệ nhìn thoáng qua, thấy có khoảng mấy trăm người, buồng nhỏ trong nhà riêng tư và còn được cách âm. Đóng cửa lại, bên trong cánh cửa là không gian riêng tư của riêng mình, từ chỗ đỉnh cửa sổ sẽ có thể nhìn thấy khung cảnh bên ngoài.
Phòng bếp và phòng vệ sinh tuy được sử dụng công cộng nhưng được quét dọn rất sạch sẽ.
Nhà tắm chia hai bên riêng biệt là năm với nữ, ở trước cửa có người máy chuyên môn thu tinh hạch.
Cơ bản thì người già và trẻ em sẽ sống ở tầng một, còn người trẻ tuổi thì sống ở tầng hai hoặc tầng ba.
Sau khi ra khỏi khách sạn con nhộng, Miêu Tuệ Tuệ nhìn thấy ở sân bên cạnh có một cây trúc, ở giữa buộc một sợi dây thừng. Ở trên đó treo các loại thịt muối, còn có cả đậu que và rau cỏ nữa.
Một người bà tóc hoa râm đang lần lượt đảo từng loại rau này.
Nhìn thấy Miêu Tuệ Tuệ, bà lão mỉm cười chào đón cô.
" Bà đang làm gì thế ạ?"
"Bà làm thịt muối và rau khô, trước khi tận thế đến bà rất thích làm những thứ này. Vì khổ quen rồi nên bà không ngồi yên một chỗ được, cây gậy trúc này là một thanh niên đã chặt cho bà. Chờ mùa đông đến, bà sẽ làm lạp xưởng và thịt khô, chắc chắn chúng sẽ rất ngon. Hơn nữa, chỉ cần bảo quản đúng cách chúng sẽ giữ được rất lâu.” Giọng nói của bà rất hiền từ, “ Chờ làm xong bà sẽ để cho cháu một ít ăn thử.”
Miêu Tuệ Tuệ nhìn những hình thức thức ăn khác tỏa ra mùi thơm này, cô chợt nảy ra một ý tưởng để giúp người già và trẻ em sống sót trong khách sạn con nhộng.
Mà nghe thấy Miêu Tuệ Tuệ muốn dùng tinh hạch để mua số thức ăn này, bà ấy có chút kinh ngạc vội xua tay: “ Không cần đâu, cháu thích thì cứ đến đây bà cho cháu, không cần dùng tinh hạch đâu!”
Cháu muốn số lượng nhiều, loại thức ăn tiện lợi và có thể cất giữ như này rất được ưa chuộng ở tận thế. Bà có thể làm cùng với những người khác trong khách sạn con nhộng, mọi người cũng nên thảo luận định giá như thế nào."
Phản ứng của bà tuy khá chậm nhưng vẫn có thể hiểu lời nói của Miêu Tuệ Tuệ, cô bé đang muốn giúp những người còn sống sót không có khả năng giết zombie. Hai hốc mắt của bà ấy lập tức ửng đỏ, kéo tay của Miêu Tuệ Tuệ khóc nghẹn một lúc, sau đó mới gật đầu đồng ý.
Khi rời đi, Miêu Tuệ Tuệ nhìn thoáng qua bên ngoài thị trấn, thực vật và động vật biến dị đã hoạt động ít hơn rất nhiều, không khí hơi bốc hơi và biến dạng dưới ánh mặt trời, mùa hè thực sự đã đến.
Khi Diệp Hoài Sơn đến trấn nhỏ một lần nữa, anh ta đã lái năm chiếc xe tải tới đây.
Bên trong xe tải tràn đầy người.
Đương nhiên Miêu Tuệ Tuệ muốn tự mình ra xem, lần này Diệp Hoài Hà - anh trai của Diệp Hoài Sơn cũng tới.