Ở Mạt Thế Ta Xây Dựng Trấn Nhỏ ( Dịch Full )

Chương 99 - Chương 99 - Mặt Dày

Chương 99 - Mặt dày
Chương 99 - Mặt dày

Những lời nói này có vẻ đã chạm tới dây thần kinh nào đó của Triệu Quang Diệu khiến cho nụ cười của ông ta trở nên cứng đờ.

“ Không chỉ có mỗi tôi, cả những người ở phía sau này đều nghi ngờ về sự phát triển của trấn nhỏ.” Miêu Tuệ Tuệ cũng không có quá nhiều ấn tượng với người ở phía sau Triệu Quang Diệu, hình như cô đã cứu mấy người này từ miệng của thú biến dị.

Miêu Tuệ Tuệ cho Lý Văn Tĩnh một ánh mắt trấn an sau đó đi đến phía trước nói: “Nói đi, mấy người nghi ngờ cái gì?”

“ Bọn tôi là người dân của thị trấn, mỗi ngày đều nộp tinh hạch cho trấn nhỏ. Có phải chúng tôi có quyền được biết các vật tư của trấn nhỏ được phân phối như nào không? Lần trước tôi thấy trưởng trấn đem rất nhiều đồ ăn và nước bán cho người ở căn cứ khác, liệu làm như vậy có hợp lý không? Nếu lỡ một ngày chúng tôi không có đủ vật tư thì phải làm gì bây giờ?” Triệu Quang Diệu tuy rằng đưa ra nghi ngờ nhưng vẫn nói chuyện với ngữ khí rất ấm áp thậm chí còn có nở nụ cười.

Thoạt nhìn ông ta rất giống một người chủ độc ác, lòng lang dạ sói trước mạt thế chuyên áp bức nhân viên từ chức để tiết kiệm một khoản tiền.

“ Không sai, nếu trưởng trấn quản lý vật tư không tốt thì nên giao cho một người khác có năng lực hơn quản lý. Nếu vậy chúng tôi sẽ yên tâm hơn rất nhiều!”

“ Các vật tư trong trấn nhỏ hẳn là tài sản chung của tất cả người dân trong trấn, tốt nhất là trưởng trấn nên công khai tổng cộng trấn nhỏ có bao nhiêu vật tư.”

Triệu Quang Diệu liếc nhìn về phía sau ông ta, lập tức có người dân ở phía sau đứng ra phụ hoạ, khi nói chuyện sự tham lam trong mắt ông ta còn hiện rõ hơn cả.

Lý Văn Tĩnh cười nhạo một tiếng, không hề che dấu sự khinh thường trên mặt nói: “Mấy người thấy trưởng trấn là một cô gái rất thiện lương cho nên tuỳ tiện bắt nạt người khác như vậy sao ? Các người nghe xem lời phát ra có còn giống tiếng của con người nữa không ?”

“ Bọn tôi chỉ đưa ra những nghi ngờ hợp lý để bảo đảm quyền lợi của mình thôi!” Một người trong đó còn giảo biện.

“ Vậy mọi người cho rằng ai là người có năng lực phù hợp?” Miêu Tuệ Tuệ hỏi.

“ Tôi cảm thấy anh Triệu cũng không tệ, trước đây anh ấy đã từng người phụ trách của một công ty lớn.”

Triệu Quang Diệu đang được tiến cử xua tay chối từ, sự đắc ý trong mắt ông ta Miêu Tuệ Tuệ đã thấy rõ.

“ Nếu mọi người cảm thấy trấn nhỏ không công bằng, vật tư không rõ,…” Miêu Tuệ Tuệ cố ý dừng một chút,

“ Vậy mời mọi người rời khỏi trấn nhỏ, chúng tôi không chứa chấp mấy lão Phật lớn như mọi người được. Số tinh hạch còn thừa thì người máy sẽ trả cho mọi người, nhân đây tôi cũng xin chúc mọi người sẽ tìm được một căn cứ như ý.”

Nụ cười của mười mấy người đối diện lập tức dập tắt, thay vào đó tất cả đều trợn tròn mắt.

“ Cô…Cô dựa vào cái gì mà lại đuổi chúng tôi đi, cô chính là trong lòng có quỷ!” Triệu Quang Diệu- người tràn đầy tự tin lúc này cũng ngây ngẩn cả người. Căn bản, Miêu Tuệ Tuệ không làm theo kịch bản mà ông ta nghĩ trong đầu.

Ông ta đã quan sát rất lâu, trấn nhỏ thật sự rất cần người dân, còn người dân trong trấn sẽ giao tinh hạch đừng để thăng cấp, vì vậy không thể để người dân rời khỏi thị trấn. Hơn nữa, trong mắt ông ta Miêu Tuệ Tuệ là người thánh mẫu điển hình, thoạt nhìn là một người rất dễ gần, nhưng sao có thể...

Miêu Tuệ Tuệ không muốn nói nhảm với ông ta nữa, vì vậy cô đã ra lệnh cho người máy trong thị trấn trông chừng họ thu dọn hành lý, để họ rời đi càng sớm càng tốt, rồi kéo Lý Văn Tĩnh đi.

Mặc kệ Triệu Quang Diệu vẫn la hét sau lưng, cô cũng chẳng hề quan tâm.

Triệu Quang Diệu ỷ vào dị năng giả hệ tinh thần của mình mà giở trò thao túng tâm lý mọi người, không nghĩ tới lại lật xe ở đúng chỗ này.

“ Đều tại ông, nếu không phải ông đưa chúng tôi lại đây thì trưởng trấn không bao giờ đuổi chúng tôi ra ngoài như vậy. Mùa hè sắp tới rồi, trấn nhỏ có điều hoà, còn có rất nhiều vật tư, tại sao tôi lại nghe anh để đến cớ sự này cơ chứ!” Trấn dân bị Triệu Quang Diệu kích động rất hối hận.

Bình Luận (0)
Comment