Mãi cho đến ba ngày sau toàn bộ vòng tay thông tin trong trấn nhỏ mới bán hết, trấn đột nhiên rơi vào một làn sóng sốt vòng tay. Ra ngoài có thể dễ dàng thấy người dân của trấn nhỏ đang vuốt màn hình nên dần có ít người ra ngoài đi dạo hơn.
Ngay cả người bà ở khách sạn con nhộng cũng chi tiền mua một cái để làm phương tiện liên lạc với Miêu Tuệ Tuệ.
Bọn họ đã thống nhất giá cả với nhau, Miêu Tuệ Tuệ cung cấp vật liệu còn bọn sẽ làm. Thu phí làm thủ công mỗi một cân là mười tinh hạch cấp một.
Lúc đầu bọn họ chỉ định thu năm tinh hạch cấp một thôi nhưng Miêu Tuệ Tuệ đã nâng giá cả lên.
Nhà máy sữa và nhà máy may đã xây xong, cần tổng cộng 500 người công nhân đến làm. Bởi vì đãi ngộ của nhà máy rất tốt, tích phân có thể đổi lấy đồ ăn cho nên rất nhiều người dân trong trấn đến đăng ký. Miêu Tuệ Tuệ chỉ đếm sơ sơ qua đã thấy có hơn 600 người đến.
Cuối cùng, chỉ có hơn một trăm người dân thị trấn đã bị sàng lọc.
Sữa hộp do nhà máy sữa sản xuất đã bày bán trên kệ siêu thị, Miêu Tuệ Tuệ nếm thử thì thấy vị rất ngọt, không có gây tanh của bò, thậm chí ngon hơn cả sữa hộp trước khi tận thế.
Sữa sản xuất theo cách này có thể được giữ trong sáu tháng.
Quần áo do xưởng may sản xuất sờ vào rất mềm, hơn nữa còn rất dai cho nên có thể giặt bao nhiêu lần cũng sẽ không bị rách. Khi mặc vào thì thấy rất thoải mái.
Trên cơ bản, giày là kiểu của giày thể thao trước khi tận thế đến, có rất nhiều kiểu dáng và màu sắc khác nhau.
Khi những món đồ này được đưa đến cửa hàng quần áo, người dân của trấn nhỏ đã nhận được thông báo trên chiếc vòng tay. Thông tin này vừa được gửi đến, người dân nhấn mở có thể nhìn thấy các hình ảnh, giá cả của các loại quần áo và giày dép khác nhau.
Rất nhanh đã hấp dẫn không ít trấn dân đến mua sắm, trong số đó đắt hàng nhất là một đôi giày có vạch đen và viền trắng.
Miêu Tuệ Tuệ cũng tự mua cho mình một đôi ở trung tâm mua sắm của hệ thống, đi vào đôi giày giống như đi trên mây, vừa mềm mại vừa nhẹ nhàng.
Ngoài thư giãn và giải trí, mọi người cũng cần phải đi huấn luyện cho nên mỗi ngày đều có người dân trấn đến khu huấn luyện.
“ Tôi cảm giác hiện tại có thể dễ dàng đánh bại một con dị thú cấp bảy.” Hạ Đào nhéo nhéo cơ bắp của mình, sau đó bóp nát một quả óc chó trước mặt Miêu Tuệ Tuệ.
Miêu Tuệ Tuệ xem xong thì cảm thấy chấn động vô cùng, khẽ cắn môi xong lại đi phòng huấn luyện của người thường một lần nữa. Lần này cô gặp phải một bông hoa biến dị cấp một.
Chính giữa cánh hoa là những chiếc răng sắc nhọn đáng sợ, trên đó còn có nước bọt chua chua. Khi nhỏ xuống đất sẽ phát ra tiếng xèo xèo, Miêu Tuệ Tuệ hoài nghi rằng nếu nước bọt chạm vào cơ thể cô, nhất định nó sẽ ăn mòn một lỗ lớn.
Cô múa may cây búa vừa nhặt được, cực kì chật vật đối phó với bông hoa biến dị. Rốt cuộc khi lượng máu của mình chỉ còn 40% mới miễn cưỡng đập cho bông hoa biến dị thành một đống bùn lầy.
Sau trận chiến này, Miêu Tuệ Tuệ không có cách nào để nhìn thẳng vào những đoá hoa xinh đẹp đang đón gió lao này nữa.
Khi cô bước ra thì nhìn thấy Hàn Tiểu Quân đang thảo luận với cha mình về tốc độ trung bình của zombie cấp hai, cô càng cảm thấy sự độc ác của thế giới này.
Bởi vì mùa hè không ảnh hưởng đến trấn nhỏ cho nên nhà giữ trẻ đang tạm dừng hoạt động đã được mở trở lại.
Thật ra trẻ con ở trong trấn cũng không nhiều, ngoài trừ Tô Lan Lan, Hàn Tiểu Quân và Đào Tử mà cô đã gặp thì cũng chỉ con hơn 20 đứa trẻ con gia nhập trấn nhỏ sau đó.
Những đứa trẻ sống ở mạt thế tương đối hiểu chuyện nên không có khóc lóc và ăn vạ ở ngoài nhà trẻ.
Các bé cho dù thấp thỏm bất an nhưng vẫn ngoan ngoãn theo cô giáo người máy vào lớp.
Nhưng sự bất an chỉ là nhất thời, chẳng mấy chốc, các em đã bị phương pháp giảng dạy đầy màu sắc của cô giáo thu hút, vui chơi trong lớp mà hoàn toàn quên bẫng cha mẹ vẫn còn lo lắng ngoài cửa.