Khi cư dân của thị trấn nhỏ đang có một cuộc sống đầy đủ và hạnh phúc thì ở trong khách sạn con nhộng ở Thành phố A và Thành phố C đã chật kín người.
Vào ngày thứ năm sau khi mùa hè đến, Miêu Tuệ Tuệ đã nhận được những bức ảnh từ Diệp Hoài Sơn và người phụ trách căn cứ thành phố C.
Khách sạn con nhộng chật kín người, sàn nhà thậm chí còn trải đầy chăn ga gối đệm. Khách sạn con nhộng cao cấp còn có máy bán hàng tự phục vụ. Có bán cả chăn ga gối đệm và đồ vệ sinh cá nhân, đồng thời có thể mang những thứ mình mua về.
Cho nên lúc mọi người hiểu cách thức buôn bán của máy tự động, mỗi ngày trước mặt máy tự động đều có hàng người rất dài.
Đương nhiên tất cả tinh hạch kiếm được đều chảy vào túi của Miêu Tuệ Tuệ.
Dù trên ảnh có rất nhiều người nhưng trên mặt họ ít nhiều đều mang theo ý cười, trông rất thư thả và thoải mái.
Theo như lời Diệp Hoài Sơn nói, nhà tắm được hoan nghênh nhất. Mỗi ngày đều có hàng trăm người đến để tắm rửa, may mắn là các nhà tắm đều có thiết bị thêm nước tự động.
Diệp Hoài Hà đưa ra giá niêm yết, một lần tắm là năm tinh hạch cấp một. Miêu Tuệ Tuệ cảm thấy nếu cứ theo đà này thì bọn họ sẽ sớm hồi vốn thôi.
Người phụ trách căn cứ thành phố C cảm thấy hơi buồn rầu, tất cả mọi người đều muốn ở trong khoang phòng nhỏ nhưng cũng chỉ có bấy nhiêu khoang phòng. Người tới trước thì có phòng, người đến sau chỉ có thể ngủ dưới đất mà việc ngủ dưới đất cũng có không ít vấn đề. Chỗ nằm ở gần TV được hoan nghênh nhất nên vài người vì tranh giành vị trí này đã vung tay đánh nhau.
Sau khi nói chuyện vài câu với người phụ trách căn cứ thành phố C, Miêu Tuệ Tuệ có thể cảm nhận loại cảm giác bất đắc dĩ sâu sắc này.
Mà cùng lúc đó, tại một hầm trú ẩn cách trấn nhỏ không xa, Hứa Thiến đang cuộn tròn người lại và dùng sức hóp chặt bụng của mình. Nhưng cách làm này cũng không thể giảm bớt cảm giác dạ dày đàn thiêu đốt vì đói của cô.
Đã ba ngày cô chưa được ăn no rồi.
“ Này, đến đây ăn lương khô đi, có muốn uống thêm nước không?” Người đàn bà đàn nói chuyện là mẹ của Hứa Thiến, người còn lại là em trai của Hứa Thiến - Hứa Quang Minh.
Hứa Quang Minh gầy và nhỏ, khoảng mười bảy mười tám tuổi nhưng trong đôi mắt tràn đầy sương mù. Giống như một con rắn độc ẩn nấp trong bóng tối, khiến người ta rất khó chịu.
Mẹ Hứa đưa nước cho cậu ta, cậu ta cũng chả khách sáo, ùng ục uống một ngụm to.
“ Mẹ này, mẹ bảo em nên hạn chế ăn uống lại đi. Lúc này mới chỉ bắt đầu thôi, nếu cứ lãng phí như này thì sẽ không còn nước uống nữa đâu. À mà mẹ còn lương khô không? Con đói bụng quá!” Hứa Thiến nhíu mày nói.
Mẹ Hứa cũng rất gầy, hai đôi mắt đã lồi ra, khóe miệng cụp xuống, lúc nào cũng lộ ra vẻ chua xót và thù hận.
“ Em mày uống nước thì làm sao? Nó là con trai nên tiêu hao nhiều năng lượng, không giống với thân thể chúng ta. Là phụ nữ thì ăn nhiều làm gì, mày nhịn một chút thì làm sao, mai rồi lại ăn.”
Trong lòng Hứa Thiến vô cùng thất vọng, cô cực kì muốn nói với mẹ Hứa rằng chỗ lương khô này đều do cô cực khổ liều sống liều chết ở bên ngoài để kiếm về tích góp. Nhưng bản thân cô biết một khi mình nói như vậy mẹ Hứa lại bắt đầu khóc lóc kể lể rằng quá trình bà ta mang nặng đẻ đau hai người bọn họ gian khổ và khó khăn như nào.
Hứa Thiến thở dài ngao ngán rồi nhìn vào ánh sáng mỏng manh toả ra từ khe hở của tảng đá đang chặn hầm trú ẩn lại. Một ngày như này bao giờ mới kết thúc?
Lúc này, bên cạnh xuất hiện một bàn tay túm mạnh tóc của cô, dùng sức kéo mạnh xuống đất.
“ Con tiện nhân này! Mày nghĩ tao không nên ăn và uống cái gì sao? Chắc chắn mày muốn tao chết đói!” Bên tai truyền đến tiếng rống giận.
Hứa Thiến rất đau, hơn nữa còn bị hoa mắt chóng mặt vì đói. Lúc này cô cảm thấy khó thở vô cùng.
Theo bản năng, cô vươn tay chống trả lại khiến Hứa Quang Minh hét lên trong đau đớn.
Mẹ Hứa vẫn đứng một bên thờ ơ lạnh nhạt thấy thế thì không vui, tiến lên kéo Hứa Thiến ra, cắm móng tay nhọn vào da cô: “ Mày làm gì thế hả! Ai cho mày đánh em? Em trai của mày là con trai độc đinh của gia đình họ Hứa chúng ta đấy!”