Miêu Tuệ Tuệ quyết định đưa nhiệm vụ này lên đại sảnh giao nhận nhiệm vụ.
Tuy nhiên không ai biết tác dụng của tinh thạch cho nên trước mắt bọn họ căn bản không chú ý.
Miêu Tuệ Tuệ cũng không nóng nảy, chỉ chờ mùa hè kết thúc để xuất hiện người ăn con cua đầu tiên.
Ngoài ra, trấn nhỏ còn giải khoá thêm ngân hàng Hy Vọng, nó có liên quan mật thiết đến chiếc vòng tay.
Có thể gửi tinh hạch vào trong ngân hàng Hy Vọng, sau đó sẽ dùng vòng tay để chi tiêu ở trấn nhỏ. Cái này cùng loại với kiểu thanh toán tiền bằng điện thoại di động trước khi tận thế đến. Như này cũng giúp túi không bị nặng khi mang quá nhiều tinh hạch.
Các tinh hạch sau khi trả phí sẽ được chuyển trực tiếp vào tài khoản của Miêu Tuệ Tuệ .
Ngoài việc gửi và rút tinh hạch, ngân hàng còn có thể quét thông tin cá nhân, mức tiêu thụ tinh hạch và điều kiện nhà ở để cho người sống sót mượn tinh hạch. Một người có thể cho mượn tối đa 100.000 tinh hạch cấp một, sau đó trả góp là được.
Nếu không trả, căn nhà không những bị thu hồi mà còn bị đưa vào danh sách đen vĩnh viễn.
Những người sống sót không phải là người dân thị trấn ở các thị trấn nhỏ không đủ điều kiện để vay ở Ngân hàng Hy vọng.
Giờ khắc này, không biết có bao nhiêu người cảm thấy may mắn khi mình đã gia nhập trấn nhỏ Hy Vọng.
Một ngày sau khi trấn nhỏ thăng cấp, Miêu Tuệ Tuệ thấy được có rất nhiều dân trấn đi đến ngân hàng để gửi tinh hạch.
Ngân hàng còn có một máy truy cập tự phục vụ, có thể tự gửi và rút tinh hạch. Nếu không biết cách dùng, sẽ có người máy hướng dẫn trong sảnh dạy cách sử dụng.
Chẳng mấy chốc, người dân trấn đã hoàn toàn thành thạo trong việc sử dụng các máy truy cập tự phục vụ.
…
Khi cuối cùng Miêu Tuệ Tuệ đã có thể nhẹ nhàng chém bay đầu của một con zombie cấp một, thì đúng như hẹn cơn mưa đầu tiên của mùa hè đã tới.
Thời tiết cực nóng ở bên ngoài tức khắc đã được giảm bớt đi rất nhiều, Miêu Tuệ Tuệ nhìn thấy cây nho biến dị ở bên ngoài đã bị phơi thành cành khô,sau một trận mưa nháy mắt đã khôi phục một chút sức sống.
Chỉ có thể nói, sức sống của những thực vật biến dị này quá ngoan cường.
Thừa dịp trời mưa, cư dân trấn nhỏ đi ra ngoài thử kỹ năng, sau khi trải qua huấn luyện cường hóa của căn, bọn họ phát hiện đối phó động thực vật biến dị và zombie có vẻ dễ dàng hơn rất nhiều.
Khu huấn luyện của trấn nhỏ quả thật rất hữu dụng.
…….
Thôi Nguyên là một người bình thường không có thức tỉnh năng lực biến dị. Sau khi đến trấn nhỏ, anh ta chỉ có thể trong một khách sạn con nhộng với phí bảo trì rẻ mạt, ngày thường rất tốn công sức để có được tinh hạch bằng cách dựa vào việc chiến đấu động thực vật biến dị và zombie cấp một - cấp hai. Anh ta đã dành phần lớn tinh hạch của mình để trả cho khu huấn luyện, hy vọng mình sẽ mạnh mẽ hơn.
Ngày hôm nay, như thường lệ anh ta đến phòng huấn luyện của người bình thường.
Trong phòng mô phỏng, đối thủ của anh ta đã được thay thế bởi một con báo biến dị cấp ba. Con báo này vốn đã rất nhanh, sau khi tiến hóa thì chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh khi nó chạy.
Cho nên báo biến dị cấp ba có thực lực ngang bằng với báo cấp bốn bình thường.
Đây là chế độ thách đấu do Thôi Nguyên tự mình lựa chọn. Trong chế độ thách đấu, anh ta có thể tự mình lựa chọn cấp độ và hình thức của đối thủ.
Thôi Nguyên nắm chặt vũ khí trong tay, tu luyện lâu như vậy, anh ta cũng muốn xem giới hạn của mình đến đâu.
Lúc đầu, cả hai bên đều đang thử nghiệm.
Cuối cùng, con báo biến dị không thể chịu đựng được liền bắt đầu cuộc chiến, Thôi Nguyên không bận tậm, cầm vũ khí lên để đỡ.
Rất nhanh, anh ta đã bị móng vuốt của báo biến dị cào vào chân, máu chỉ còn lại một nửa, trò chơi kết thúc.
Thôi Nguyên nằm trên mặt đất, bên tai vang lên âm thanh máy móc của phòng huấn luyện: “ Có muốn khởi động lại không?”
“ Khởi động lại…”
Cuộc chiến gay go lại bắt đầu một lần nữa.
Một lần, hai lần, ba lần…
Sau lần thứ năm, cuối cùng Thôi Nguyên đã đánh con báo biến dị để nó mất 30% máu.