Cả hai bên đều mệt mỏi, lúc này dị biến đột nhiên xuất hiện, có lẽ là muốn ra đòn cuối cùng. Con báo biến dị hung hãn lao về phía anh ta, hàm răng sắc nhọn sắp cắn nát đầu Thôi Nguyên.
Nếu bị cắn một lần như vậy, lượng máu của Thôi Nguyên sẽ trực tiếp trở về con số không.
Mà thể lực của chính mình cũng đã đến cực hạn, không thể tránh được.
Anh ta nhắm mắt lại, theo bản năng vươn tay chống cự. Trong tay lóe lên một tia sáng, báo trước mắt biến dị lập tức dừng lại.
Thôi Nguyên mở mắt ra, nhìn thấy con báo đột biến bị một nhánh cây xanh quấn chặt.
Anh ta không tin nổi mở to hai mắt, cảm giác được một loại lực lượng trước nay chưa từng có bỗng nhiên tràn ngập toàn thân.
Anh ta mặc kệ mình còn đang ngồi ở dưới đất, nhắm mắt lại điều động năng lượng trong thân thể. Lục quang trong tay lập loè, ngay sau đó một cành cây nhẹ nhàng quấn trên cổ tay của anh ta.
Thôi Nguyên vui sướng không thôi, rốt cuộc mình đã có dị năng rồi!
Mà thông tin Thôi Nguyên có được dị năng đã nhanh chóng truyền nhanh ở trấn nhỏ, mọi người đều không thể tin được, đặc biệt là người thường không có dị năng,
Thẳng đến khi bọn họ tận mắt nhìn thấy Thôi Nguyên sử dụng dị năng.
Người dân trong trấn nhỏ dường như phát điên rồi, sao có thể? Nhưng chuyện vô lí như vậy thật sự đã xảy ra!
Lúc này, sự bí ẩn và sức mạnh của thị trấn càng in sâu trong tâm trí mọi người.
Những người bình thường không có siêu năng lực cuối cùng cũng nhìn thấy một tia hy vọng, lần lượt đổ về căn cứ huấn luyện, bắt đầu tiến hành huấn luyện chuyên sâu cho bản thân.
……
Hứa Thiến cảm thấy gần đây mẹ và em trai của mình có chút không thích hợp, Họ luôn nói gì đó với nhau sau lưng cô, khi cô đi qua thì làm như không có chuyện gì.
Mẹ Hứa hiếm khi nở một nụ cười dịu dàng với cô, thậm chí còn lấy lương khô và nước cho cô ăn.
Hứa Thiến Không biết chuyện gì đó xảy ra, nhưng cô vẫn tiếp nhận toàn bộ. Đồng thời trong lòng cũng bắt đầu cảnh giác.
Vào ban đêm, Hứa Thiến nằm co ro ngủ một mình ở góc tường, phía sau lại vang lên tiếng sột soạt.
“Mẹ ,thật sự chị ta sẽ không tỉnh dậy sao?” Giọng nói Hứa Quang Minh vang lên ở phía sau lưng cô.
“Con yên tâm, trước đây mẹ ngủ không ngon, Thiến Thiến đã dùng tinh hạch để đổi thuốc ngủ cho mẹ, bây giờ còn thừa lại hai viên chắc chắn là dùng được” Mẹ Hứa nói
“ Vậy là tốt rồi, thời khắc mấu chốt mẹ đừng mềm lòng, anh Trần đã đáp ứng cho con sáu miếng lương khô và nửa bình nước vậy. Về sau, xem ai còn dám nói con không kiếm được tinh thạch.” Hứa Quang Minh nghiến răng nghiến lợi nói.
“ Ừ, con trai của mẹ là tốt nhất, sau này co sống hòa bình với chị một chút, đừng động một chút là lại đánh người.” Mẹ Hứa cười nói
“Con biết rồi, còn phải trông cậy vào chị ta kiếm cơm, nhất định phải đối tốt với chị ta, mẹ yên tâm.” Hứa Quang Minh có chút không kiên nhẫn nói.
Bởi vì hầm trú ẩn này không quá đông người, mỗi người sống với nhau cũng có khoảng cách nhất định cho nên bọn họ nói chuyện với nhau gần như là nói bằng giọng gió.
Sau khi bọn họ rời đi, Hứa Thiến vốn ngủ say đột nhiên mở bừng mắt.
Hứa Quang Minh và mẹ Hứa rất nhanh đã trở về, phía sau còn có một người đàn ông đi theo.
“Anh Trần, chị của em đang ngủ ở chỗ đấy, tuy rằng có hơi gầy yếu nhưng trước khi mạt thế đến chị em là hoa khôi đó.“ Giọng nói của Hứa Quang Minh mang theo một chút nịnh nọt.
“Con gái của tôi dáng rất đẹp, trước đây từng học vũ đạo.” Mẹ Hứa cũng tiếp lời.
“ Thật sự cô ta chưa từng quan hệ sao? Vẫn là?” Một giọng nói tục tĩu khác vang lên trong bóng tối, nghe có vẻ khoảng bốn mươi hoặc năm mươi tuổi.
“ Làm sao em có thể lừa anh, thật đấy, thật hơn cả vàng nữa.” Hứa Quang Minh vỗ ngực đảm bảo.
“ Anh đây cho em thêm ba miếng lương khô!” Giọng nói của anh Trần nháy mắt cao lên mấy độ, bước chân còn nhanh hơn không ít.
Đôi mắt vui vẻ của Hứa Quang Minh sáng lên trong bóng tối, cậu ta liếc mắt nhìn mẹ Hứa, lúc sau bước chân nhanh hơn không ít.