Ở Mạt Thế Ta Xây Dựng Trấn Nhỏ ( Dịch Full )

Chương 113 - Chương 113 - Được Cứu

Chương 113 - Được cứu
Chương 113 - Được cứu

Nhưng mẹ của Hứa phớt lờ mọi người và ngồi với cô cả đêm sau khi cho cô uống thuốc hạ sốt.

Tuy rằng lúc đó mẹ Hứa vẫn trọng nam khinh nữ như cũ nhưng lại thương yêu cô vô cùng.

Với sự xuất hiện của tận thế, cuộc sống càng trở nên khó khăn hơn, cộng với việc Hứa Quang Minh thỉnh thoảng châm ngòi ly gián và tẩy não. Cuối cùng nội tâm của mẹ Hứa cuối cùng đã thay đổi.

Ngày xưa sẽ không bao giờ trở lại…

Vào lúc Hứa Thiến sắp ngất xỉu, trong mắt xuất hiện một luồng ánh sáng.

Theo bản năng cô đi theo hướng ánh sáng phát ra, cuối cùng lại ngất xỉu lúc đã gần tới nơi.

Khi Hứa Thiến tỉnh dậy một lần nữa, cô phát hiện mình đang nằm ở trong một căn phòng ấm áp, dưới người là giường mềm mại, chóp mũi truyền đến hương thơm nhanh nhạt.

Mà hình như mình đã được tắm và thay quần áo mới, đầu bết và bù xù đã trở nên mượt mà thơm mùi dầu gội.

Hứa Thiến cố gắng đứng dậy, nhất thời cảm thấy đầu óc choáng váng, một cánh tay máy móc từ bên cạnh vươn ra đỡ lấy cô: “Bệnh nhân, cô đang sốt cao, xin đừng đứng dậy đột ngột .”

Khi Hứa Thiến quay đầu lại, cô nhìn thấy một đôi mắt tròn xoe.

Người máy? Hứa Thiến có chút bối rối, chẳng lẽ lúc hấp hối mình đã xuyên qua giống như tiểu thuyết? Hay là cô đã tới thiên đường rồi?

“Đây là nơi nào?” Hứa Thiến mở miệng, phát hiện giọng nói của mình rất khàn.

"Đây là phòng khám Hy Vọng ở trấn Hy Vọng ." Người máy trả lời, sau khi đổi lọ thuốc cho Hứa Thiến rồi quay người rời đi.

Hứa Thiến vươn tay nhìn nhìn, nhưng nó vẫn khô và thô ráp như cũ, hình như tình huống trong tưởng tượng của cô không xảy ra.

“ Cô tỉnh rồi sao?" Ngay lúc Hứa Thiến còn đang ngây người, một giọng nói vang lên bên tai cô.

Hứa Thiến từ từ quay đầu lại, sau đó nhìn thấy một cô gái trắng trẻo, dịu dàng và ưa nhìn đang đứng trước mặt cô. Trên tay cô ấy cầm một chiếc túi tỏa ra mùi thơm hấp dẫn của đồ ăn.

“ Có phải cô cứu tôi không ?" Hứa Thiến hỏi.

"Đúng vậy, ngày hôm qua tôi đã nhặt được cô ở cửa, suýt chút nữa cô đã bị thú biến dị gặm đi mất rồi.”

"Cảm ơn." Hứa Thiến nói với giọng khàn khàn sau khi im lặng một lúc.

“ Tôi cho cô một bát cháo gà, tôi đã dặn nhà hàng làm mềm hơn một chút.”

Miêu Tuệ Tuệ đặt chiếc bàn nhỏ trên giường bệnh, từ trong túi lấy ra một bát cháo bốc khói đặt trước mặt cô ấy.

Mùi thơm của thức ăn cứ xộc vào mũi, kéo theo cảm giác thèm ăn trong bụng, ban đầu Hứa Thiến muốn từ chối nhưng cuối cùng lại không kìm được, cầm bát lên bắt đầu ăn từng miếng lớn.

Miếng cháo gà vào miệng, hương vị thơm ngon lập tức tràn đầy khoang miệng, gạo dẻo mềm cùng thịt gà băm nhỏ theo cổ họng chảy vào dạ dày, đôi mắt Hứa Thiến vô thức mở to.

Tuy trong lòng kinh ngạc nhưng cô ấy cũng không thể ngừng tay, rất nhanh đã ăn hết một bát cháo gà xé.

Hứa Thiến nhìn cái bát trống không, liền cảm thấy xấu hổ. Hiện giờ, đồ ăn quý giá như vậy mà cô lại ăn một bát lớn.

"Thực xin lỗi, tôi... Hình như tôi ăn quá nhiều đồ ăn, cần bao nhiêu tinh hạch?" Hứa Thiến cảm thấy có chút xấu hổ, nhanh tay tìm tinh hạch cấp ba và cấp bốn dưới gối.

Những đồ dùng cá nhân của cô, người máy giúp cô thay quần áo đã đặt ở dưới gối. Số tinh hạch này là cô dấu, số còn lại đều đã dùng để đổi đồ ăn.

“ Không cần đâu, cô cứ dưỡng bệnh tốt đi, chờ khỏi hết bệnh thì mời tôi đi ăn cơm, giá đồ ăn trong trấn nhỏ rất rẻ.” Miêu Tuệ Tuệ nói.

Hứa Thiến hốc mắt có chút nóng lên, vội vàng cúi đầu che lại.

Thấy thân thể cô suy yếu, Miêu Tuệ Tuệ tìm cớ rời đi.

Hứa Thiến nằm trên chiếc giường ấm áp và thoải mái,

đã bao lâu rồi cô chưa được ngủ như này.

Vì trời mưa, thời tiết những ngày qua ngày càng tốt hơn, một số người dân trong trấn đã ra ngoài để kiếm tinh hạch.

Mà người đầu tiên ăn cua Miêu Tuệ Tuệ vẫn luôn chờ đợi cuối cùng cũng xuất hiện .

Đột nhiên Miêu Tuệ Tuệ được nhắc nhở rằng đã có người dùng mười bông hoa bạch nhĩ để đổi lấy một viên tinh thạch.

Cô chạy nhanh đến đại sảnh giao nhận nhiệm vụ thì nhìn thấy nhóm người Mạnh Diệp đang đứng ở trước cửa sổ đổi đồ.

Bình Luận (0)
Comment